Quà Tết

Quà Tết

 

Móc trong túi áo trên, tờ giấy gấp cẩn thận , ông cụ ngồi xuống bàn, chậm rãi mở ra, tờ danh sách dài nhìn như lá Sớ Táo Quân

– Cô ghi dùm tôi, theo tên họ và cái địa chỉ nầy, cũng giống như năm ngoái hén.

– Dạ , Bác cho cháu tờ giấy đi, phần nào không đọc được, cháu sẽ hỏi Bác

Tôi lặng lẽ ngồi gõ từng phím, hàng chữ chạy trên màn hình, cái danh sách dài lần lượt hiện ra, tên họ từ tiếng mẹ thân quen bên cạnh chi chít những con số vô hồn, nhưng nghĩ đến món tiền nhỏ nầy cho chiếc áo mới, bữa cơm được ăn no, trên bàn bày hương hoa trà quả. Con số biến thành các thứ cần thiết cuả ngày đầu năm.

Nhìn lại Ông cụ hom hem, những ngón tay run rẩy, co ro trong cái lạnh cắt da thịt, chiếc áo dạ dầy cộm như nuốt chửng cả mớ thịt xương chưa quá một trăm hai chục cân Anh.

– Bác xem lại dùm cháu, có còn thiếu ai không?

Cầm tờ giầy , dò lại từng tên , Ông cụ trả lại cho tôi

– Đầy đủ rồi đấy cô. Nhân tiện cô gởi luôn cho tôi hôm nay hén.

– Vâng, ở tỉnh thì hơi chậm hơn thành phố nha Bác

– Miễn về trước Tết là được rồi, năm nầy tôi đau yếu luôn, mớ lon nhôm nhặt nhạnh dành dụm suốt mùa hè bán ra chỉ có được bấy nhiêu thôi, tôi định đến gởi từ tuần trước cho kịp về quê , nhưng không ngóc dậy nổi, thôi đành vậy , cô có cách nào gởi nhanh hơn không?

– Cháu sẽ cố gắng, Tết nên mọi thứ đều gấp gáp bác à.

Ông Cụ trao cho tôi số tiền, những tờ giấy bạc màu xanh, nhìn làn da tay xám vì lạnh hay vì những giọt máu hiếm hoi trong cơ thể gầy gò đã không còn đủ sức để luân lưu.

Những cái tên, chỉ là từng hàng chữ vô tri trên tờ giấy, biến thành mắc xích trói buộc cho một sơị dây vô hình. móc nối một nửa đại dương, nối lại kiếp sống con người , do duyên nghiệp hay nợ nần từ bao kiếp , bác đã đi đến cuối con đường, sự sống còn được bao lâu nữa, vẫn còn băn khoăn lo lắng, vẫn còn chia sẻ cưu mang.

Tiếng chuông điện mở cánh cửa rít lên Ông cụ bước ra , ngoài kia cơn gió thổi từ hồ thốc vạt áo và tấm thân gầy long chong…

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

Leave a Reply