Tái ông thất mã
Tiếng đồng hồ báo thức vừa reo, Quân vói tay bấm nút tắt, âm thanh ngừng lại đột ngột. tan loãng trong đêm .Nghiêng người bước xuống giường, kéo chiếc mền bông phủ lên người Mỵ, bước vào phòng tắm, lập lại những hành động máy móc hàng ngày. Nước lạnh ngắt xối lên cơn mơ còn luyến lưu, phảng phất. Nhìn qua khe cửa sổ, ánh đèn vàng vọt chiếu xuống màu tuyết trắng tinh. Dự báo thời tiết cho hôm nay: trời sẽ mây mù, tuyết rơi lất phất…Mùa đông vẫn còn cố tình bám viú quanh quẩn nơi đây. Cầm tuí thức ăn, mở nhẹ cánh cưả chính, hơi lạnh hắt vào mặt, cảm giác tê buốt lạ lùng, chaỵ dài theo sống lưng. Bước xuống thềm nhà, bất chợt, chớp mắt nhìn lại cái khoảng trống bên lề đường, tuyết rơi liên tục đêm qua, sao lại phơi nguyên hình cái khung chữ nhật xinh xắn cuả mặt đường nhựa đen? Vuốt mặt, nhìn lại lần nữa, giấc ngủ ngập ngừng chứa trong tiềm thức, nhãn quan mờ nhạt, cảm giác thất thoát không tả được. Bước hẳn xuống vệ đường, quan sát cái khoảng trống không nằm bên cạnh hộp thơ, khung hình chữ nhật ngay ngắn, vừa vặn cuả chiếc Minivan. Quân lặng lẽ, ngơ ngác, luồng khí lạnh âm ỉ chạy dài theo nhịp tim bóp thắt, xuống cùng tận đáy can tràng. Định tâm , nhìn lại một lần nữa, con đường quen thuộc vắng ngắt, cả khu xóm còn chìm trong caí yên lặng đầu ngày, không khí chưá đầy hơi nước nặng như nghìn cân trên buồng phổi, những ngăn chưá nhò nhoi, khí quản không đủ cho lượng dưỡng khí lưu thông, ngột ngạt phủ che bất ngờ, như cơn bão giông đổ ập xuống, cuốn trôi tất cả cảm giác theo sức gió xoáy kinh hồn .
– Mỵ, chúng lấy mất xe rồi .
Đôi mắt vừa hé mở, xoay người, bất chợt như bị ném ra khỏi vùng hơi ấm cón sót lại cuả gối chăn, Mỵ bừng tỉnh giữa tiếng nói mơ hồ, đôi tai nghe thanh âm, nhưng vùng não bộ chưa nhận rõ tín hiệu từ thính giác, tiếng nói như vọng lại từ cõi nào, nửa như mơ màng , nửa như khua chiêng gióng trống.
– Anh nói gì ? Chúng lấy mất xe ? Xe gì ?
Ngồi bật dậy, vói tay lấy chiếc áo khoác choàng lên người, bước xuống giường vén màn cửa sổ nhìn xuống lề đường vắng ngắt, hình như thiếu mất chút gì, hơi lạnh chạy xuống người, khẻ rùng mình, như đang trong cơn mê sảng. Tối qua, không nhớ rõ, nhưng chổ chiếc xe minivan vẫn đậu hàng ngày, có dấu bánh xe in trên tuyết, bày mặt đường trống trơn. Mỵ chợt tỉnh, hiểu ra lý do Quân trở vào nhà . Cầm điện thoại duí vào tay Quân :
– Anh gọi cảnh sát đi, cuốn sổ điện thoại trên kệ sách.
Dò theo hàng chữ nhỏ chi chít , Mỵ ghi hàng số cuả cảnh sát cuộc vào mảnh giấy nhò, trao cho Quân. Bước ra nhà bếp, lặng lẽ đun nước, pha cà phê . Phút chờ đợi dai dẳng chưa thật sự nghĩ ra, nhưng đúng là chiếc minivan không còn đậu ở chổ thường ngày , tối qua, sau trận tuyết cuối mùa, cả khu xóm bình yên ngủ. Nhìn ra trước sân, ánh sáng đèn xe hơi quét vào khung cửa, Mỵ trở vào gọi Quân.
– Chào ông, xin cho tôi biết số xe, loại nào ?
– Chiếc Chevy Astro, minivan, đời 89, số xe …
– Ông có biết mất từ bao giờ không ?
– Tôi chỉ đoán là chưa lâu lắm , sau khi tuyết ngừng rơi tối qua.
Những thủ tục cần thiết, người cảnh sát ghi chú và làm biên bản, theo lời ông kể lại, cùng một đêm sảy ra hai vụ trôm xe, nhưng chiếc xe kia đời mới hơn, bọn trộm cạy cục làm hỏng ổ khoá, nhưng không lấy được, nên bỏ cuộc. Chỉ tôi nghiệp chiếc minivan xấu số, không biết giờ nầy đã lưu lạc hà phương ?
Tách cà phê bốc khói, những tia sáng đầu ngày long lanh yếu ớt, màu tuyết trắng tinh trong đêm còn bám trên cành cây, như những bông hoa , những nụ hoa tang trắng tiển (tiễn) một kiếp ngựa xe về cõi khác .Chiếc minivan thân thương, theo nhau từ ngày con bé út hãy còn chập chững, đang lang thang nhìn vào bãi đậu xe, bế con bé trên tay, ngón tay nho nhỏ chỉ vào chiếc minivan màu đen, nệm đỏ, đang đứng kiêu hãnh trong hàng xe thắng tắp, thế là Quân đã quyết định, chiếc nầy vậy. Bao nhiêu năm tháng, từ bãi biển Đaị Tây Dương phía bắc, chạy dài xuống Key West. Mỏm cuối cùng bờ Nam, sang vùng Vịnh Mễ Tây Cơ, vượt qua vùng hồ Gia Nã Đại, bấy con nhỏ và những vòng bánh xe lăn, lang thang từng bài học, trăn trở từng mối lo, vậy mà cũng qua đi , như con chiến mã còm cõi trung thành. Quân không nỡ đổi đi, dù bao nhiêu lần các con thúc hối, máy xe luôn khởi động, dù nhiệt độ bên ngoài với sức gió xuống hàng âm, mặc cho hàn thử biểu chỉ dưới độ đông đá, khi tra chià khóa vào, xoay nhẹ, tiếng động cơ khục khặc, nhưng vẫn nổ trầm ấm reo vui… Mười mấy mùa đông, từ lúc mang về nhà, từ căn nhà nhỏ vùng hồ trắng xoá, cho đến bây giờ … chung thuỷ, trước sau, luôn kề cân bên nhau .
– Tại sao chúng nó chọn chiếc minivan ?
– Chúng cần xe, chiếc xe cũ dễ câu dây trực tiếp hơn xe mới bây giờ .
– Nhưng cũ kỹ thế kia, lấy làm gì
– Đôi khi chỉ cần các thứ phụ tùng thôi
– Oh! Nghiã là chúng sẽ tháo banh ra thành từng mảnh ?
Ý tưởng thảng thốt trong đầu Quân không muốn nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho người bạn đường thân thiết. Mỵ ngồi im, không khí nặng nề buổi sáng, chưa đủ thấm đầy sự mất mát trong lòng Quân. Những dự tính cho muà xuân, làm lại khu vườn hoa sau nhà, nhổ hàng cọc gỗ, thay từng viên gạch, xếp lại thành hàng ngay ngắn. Không còn chiếc minivan, lại phải đi mướn chiếc xe vận tải nhỏ, tính toán các thứ vật liệu , tồng kết , mua một lúc và chở vế nhà trong ngày . Chưa kể , trong chiếc xe còn bao nhiêu thứ vật dụng lẩm cẩm, thân quen, sách vở, aó choàng …chiếc xe bấy lâu nay như căn phòng lưu động …
Quân ngơ ngẩn như người mất hồn, vào ra, một ngày, hai ngày, vẫn đi làm, vẫn ăn để sống, vẫn thao thức nhớ mong . Cái khoảng trống buồn tênh bên vệ đường. cạnh chiếc hộp thơ trơ trọi đứng. Nỗi ấm ức khai tử người bạn đường cuả mười mấy năm tình sâu nghĩa nặng, giống như lần tâm trạng não nề đứng nhìn bầy trực thăng, như những đứa con lâm nạn, từng đứa ngã vào lòng Thái Bình dương, cánh quạt chấp chới vẫy vùng kêu cứu. Đau thắt ruột gan , đau thấm xương tuỷ, đau như lột da chiếc huy hiệu Xà Vương từ áo bay nâng niu ép vào hành trang nhẹ tênh, không áo quần, giầy vớ, nặng nỗi buồn mất cả quê hương. Xấp giấy tờ căn cước quân nhân đã cầm từ đầu tháng, vừa lảnh (lãnh) lương ra nào biết chuộc lại từ đâu? Khuôn mặt ngác ngơ trong tờ chứng chỉ tại ngũ uá vàng còn ép cẩn thận, một đời chôn kín trong ngăn kéo ký ức trùng trùng.
Chuông điện thoại reo hàng ngày, cái cảm giác rộn ràng nhắc lên, nặng nề gác xuống, hy vọng tàn theo từng giờ phút trôi qua. Cơ hội sống còn cuả người bạn già thật mong manh, nghĩ đấn cảnh chiếc xe nằm trơ trọi trong một cơ xưởng tối ám nào đó, từng bộ phận bị tháo rời, giống như lần trẻ thơ đi xem hàng thịt mổ bò, tiếng buá bổ vào đầu và giọt nước mắt lăn dài cuả con vật xấu số, bốn chân khuỵu xuống, không đỡ nối tấm thân còm cõi vì tháng ngày kéo cày trên đồng lúa, từng mảnh thịt xương rời rã trên tấm phản gỗ chờ người đến chia phần, nỗi ám ảnh theo cho đến ngày tuổi lớn.
– Tôi là thám tử John , tôi muốn nói chuyện với Ông Le
– Thưa ông , nhà tôi đang làm việc, ông có cần nhắn gì không ?
– Chúng tôi đã tìm lại được chiếc minivan cuả ông nhà , bà có thể nhắn ông gọi cho tôi càng sớm càng tốt không ?
– Vâng , cảm ơn ông , tôi sẽ báo cho nhà tôi .
– Chào bà .
Cú điện thoại mong chờ ngắn ngủi. Những chi tiết cần thiết để nhận xe ngày hôm sau, thu xếp công việc, nghỉ nửa ngày, ra ngân hàng lấy tiền mặt mang theo, lục trong chồng giấy tờ, soạn bằng chủ quyền, tìm được chiếc xe cũng lôi theo ra bao nhiêu chuyện lâu rồi không bận tâm chú ý. Viên thám tử hỏi cặn kẻ, chỉ dẫn tận tình, Richton Park cách hơn một giờ lái xe, bãi đậu xe mở cửa từ 8 giờ sáng, họ không nhận chi phiếu hay thẻ tín dụng. Vậy là mất toi tiền, Quân tự an uỉ mình, dù sao cũng còn lại chiếc xe .
Tách cà phê bốc khói, nhét tiền vào tuí, hai vợ chồng lại dắt diú nhau đi nhận lại người bạn già. Mỵ nhấp từng giọt cà phê, hơi lạnh muà đông len vào ngón tay lóng cóng, nắng trong vắt, tê tái từng chân tóc xuống lóng chân, muà đông càng về sau càng nghiệt ngã như tuổi đời. Bên ngoài, chaỵ giật luì, cánh đồng bắp chỉ còn trơ gốc, trận mưa cuối đông rửa sạch tuyết bám bên vệ đường.Lần dò theo mảnh giấy nhỏ Quân ghi lại, nét bút chì nhoè nhoẹt, nhìn từng bảng tên đường, từng thành phố nhỏ qua đi, cùng một con đường , thay bao nhiêu lần tên gọi. Quanh quẩn, phải trái, vòng lại vì ngõ cụt, bên nầy gọi tên , bên kia ghi số, trắc trở như dòng sông đá ngầm, loay quay như lạc vào vùng nước xoáy, Quân vừa bẻ tay lái khúc đường dẫn vào khu phố nhỏ, My ngao ngán nhìn, thầm nghĩ , mang anh chàng thiết kế đô thị nầy đi câu sấu cũng chưa vừa , ai lại cắt đường cong cánh chỏ, trong thành phố không đồi núi, mà đường xá như vậy có phải là muốn giết người hay không? Bên nầy xe chạy không thấy được bên kia, chỉ cần chút vận tốc nhanh, không tự chủ, là tai nạn xảy ra trong chớp mắt .
– Chào ông
– Chào Bà, tôi là chủ chiếc minivan , cảnh sát báo cho tôi biết là nó đang nằm ở đây
– Vâng , ông cho tôi xem giấy tờ
– Tôi có đủ đây nầy, ngay cả lệ phí , tôi phải trả bao nhiêu vậy bà ?
– Tiền công kéo về là một trăm chín chục đồng , cộng với tiền giữ một ngày là ba mươi, tổng cộng là hai trăm hai chục đồng, và chúng tôi chỉ nhận tiền mặt .
– Vâng tôi biết, Bà (bà) có thể cho tôi ra nhìn chiếc xe trước không ?
– Vâng, để tôi gọi người đưa ông ra bãi, Tony vào đây .
– Mỵ, ngoài bãi lấy lội, hay em cứ chờ ở đây
– Vâng , anh đi coi xe đi .
Mỵ đứng nép vào một bên cửa, tránh lối đi, cả văn phòng không có chổ nào khả dĩ để ngồi xuống. bên cánh trái là gian làm việc cuả bà thư ký, cánh phải có lẽ là chổ cho người điếu hành lẫn nhà kho, cả hai nối nhau bằng hành lang chỉ vừa một người lách vào. Bà thư ký trông chừng rất nhanh nhẹn hoạt bát, bận tiú tít với chiếc điện thoại không rời tay. Trong góc chiếc máy pha cà phê và hộp bánh ngọt để ăn sáng, Mỵ nhìn thât ngao ngán, trong các văn phòng làm việc, cứ tiếp tục chiêu đãi nhân viên, và khách hàng như thế nầy thì bảo sao không làm giàu thêm cho các bệnh viện và dược phòng? Số lượng đường tiêu thụ trong cơ thể luôn dư thừa, quá mức. Chưa kịp đến tuổi về hưu đã vào ra khám bệnh, chưa ăn đã phải uống một bụm thuốc trong tay, thì thật là chán chường.
Cánh cửa mở, luồng gió lạnh ùa theo vào, khuôn mặt Quân thất vọng, ánh mắt não nề , Mỵ biết có điều không ổn, Quân thở dài
– Em có muốn nhìn trước không ?
– Tệ lắm sao ?
– Hơn sức tưởng tượng
Mỵ mở cưả theo Quân ra ngoài, bước khẽ qua vũng nước đọng lại từ cơn mưa tối qua, khí lạnh len vào theo từng kẻ ngón tay, những chiếc xe bệnh tật nằm song song nhau, dọc theo bãi đậu, xơ xác như những bộ xương rã rời xương thịt, mỗi chiếc xe thiếu dăm ba bộ phận, thiếu thốn bánh cao su, kê trên cây chống sắt như ống chân què quặt. Đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Mỵ cũng sững sờ đau buốt, chiếc minivan nằm ủ rủ, kính bên hông xe vỡ phơi manh sườn trơ trọi, mảnh rơi như giấy hoa rắc trên sàn xe, vết cắt mới toanh dài từ kính chiếu hậu đến tận đèn sau, nhìn như vết chém còn đang rỉ máu. Mở cửa, nhìn vào, trên sàn xe thức ăn vung vãi, giấy má vất lung tung, dụng cụ nằm trơ trọi. Nhặt cuốn sổ tay, những dòng chữ chi chít , không thể hình dung được , chỉ có mấy hôm thôi, mà thân tàn ma dại.Quân nhìn Mỵ, ánh mắt muôn ngàn câu hỏi, có nên cưu mang người bạn đồng hành bấy lâu nay, hay bỏ mặc lại đây, cho gió táp mưa sa, chờ thân tàn mục rã ? Dĩ nhiên là không thể bỏ mặc rồi, lòng dạ nào, sao lại vô tâm .
Quân nắm tay Mỵ quay trở vào, bàn tay lạnh qua làn len mỏng, vật thể vô tri, nhưng quấn quít nhau , một phần đời chắt chiu chia sẻ, thôi dù có ốm đau, có nan y khó trị gì thì cũng phải mang về , giống như lê lết tấm thân về gởi nắm xương tàn nơi quê quán, như những người đồng đội không bỏ nhau, cố gắng diù dắt nhau qua lằn tên mũi đạn, qua từng hố bom cày .
– Bà có thể thay lại ổ khoá, công tắc, kiếng bên hông chiếc minivan, tất cả được không ? Mất bao nhiêu tiền , và làm bao lâu ?
– Được chứ, để tôi gọi thử xem có sẳn phụ tùng trong kho không, thường thì tháo từ chiếc xe khác chuyển qua, không lâu đâu, hơn tiếng đồng hồ thôi. Giá tiền cho kiếng xe là một trăm ba chục đồng, ổ khoá chổ cần lái thì phải ít nhất ba trăm năm chục đồng, chià khóa tính riêng.
– Khiếp, nhiều tiền quá vậy. Nếu bỏ luôn, không lấy lại chiếc xe thì sao? Chúng tôi có phải trả tiền không ?
– Ông bà chỉ cần trả tiền kéo xe về thôi, không cần trả tiền chổ.
– Cho nên dù muốn dù không chúng tôi vẫn phải trả tiền kéo xe về đây ?
– Đúng vậy .
– Thôi thì bà cứ thay cho tôi cái kính xe, còn các thứ khác không cần nữa. Bà cho tôi biết là bao giờ thì có thể làm ?
– Ông chờ chút , tôi phải điện thoại vào bãi giữ xe , còn phải chờ người tháo tấm kính ra rồi mang về lắp vào xe cuả ông .
Nắng đã lên cao, nhưng khí lạnh vẫn còn buốt trong hơi thở, những làn khói mong manh theo làn hô hấp cuả người thợ sửa xe, anh ta dừng lại trước cửa văn phòng, tiếng giầy rào rạo trên làn sỏi , không buồn chào hỏi , anh nói một hơi dài, rồi tiến về phiá hộp bánh ngọt và máy cà phê , tự rót cho mình , cầm chiếc bánh ngọt trên tay , anh bước ra .
– Quân à , anh phải đi chứ , muộn rồi .Hay là mình hẹn lại cuối tuần trở lại lấy xe ?
– Chờ anh hỏi cho xong rồi hãy đi .
Cuối cùng, rời khỏi văn phòng, con đường về chạy theo hướng nắng, mặt trời lên trên đầu ngọn cây, cành khô quắt queo cuả muà đông.Quân im lặng lái xe, muôn ngàn câu hỏi trôi trong đầu. Nổi bực dọc đầu ngày, nghĩ đến chiếc xe, như mũi kim xuyên qua làn da đau buốt.Vật dụng vất bừa bãi, thức ăn thừa tung toé, muì chua cuả men bia, tất cà tang chứng tố cáo cho cuộc sống du mục. Căn cứ vào kềm buá , thuộc thành phần lao động, bản đồ liên bang, di chuyển , không có chỗ cư trú nhất định
– Anh nghĩ là bọn nào trộm xe , tại sao lại chọn chiếc minivan cũ kỹ ? Trong khi xe mới hơn để ngay bên cạnh ?
– Chúng không cần xe, chúng cần chổ trú, chiếc minivan có thể dùng thay cho ngôi nhà lưu động. Em không thấy chúng nó ăn uống trong xe sao ?
– Em không nghĩ là bọn băng đảng bên kia biên giới tiểu bang, họ không trà trộn vào khu nhà mình được, chỉ cần chúng lọt vào là người ta chú ý ngay .
– Nhưng tuyết nhiều tối nọ, mấy ai ra đường vào giờ đó .
– Thế chúng mới có cơ hội lấy được, hơn nữa chúng đi ngày khác thì sẽ lộ tẩy ngay. Muà nầy có mặc áo che kín thì không ai thắc mắc, và cũng không nhận ra màu da … Nhưng em nghĩ là không phải bọn da đen bên Ford-Height , bọn đó không phải là dân chiụ khó, sống bằng sức lao động, Kềm buá nầy , phải dùng làm thợ mộc, thợ nề, hay là bọn chuyên làm nóc nhà .Chúng là đám dân lưu lạc, làm lao động kiếm tiền, hết việc thì lại dọn đi nơi khác, do đó chúng mới ăn ở luôn trong xe, bọn nầy nghiện rượu chứ không nghiện thuốc, chúng nó say mới quẹt xe một đường dài như vậy, móp méo nguyên một bên , từ kính chiéu hậu , nát cái cửa kéo bên hông. Bản đồ trong xe để chúng di chuyển sang các thành phố, bọn nầy có người giỏi tiếng Anh cầm đầu, chúng biết dùng bản đồ, dân da trắng nên dễ trà trộn vào các khu vực ngoại ô .
– Em phân tích như thám tử không bằng
– Em chỉ nhận xét và suy diễn thôi, dùng lý luận thông thường, gạt bỏ từ từ những nghi vấn để rút ra kết luận.
– Em lại áp dụng chứng minh toán học nữa rồi .
– Không đúng sao? Vì tức mình nên nghĩ vậy thôi, mình đã đau mất xe, đến khi tìm được thì xe biến thành thùng rác công cộng, đã thế phải trả tiền kéo xe , cộng thêm tiền giữ chổ, và tiền sửa xe, nên cuối cùng tốn bao nhiêu là tiền vô lý, để mang cái đống sắt vụn về nhà nữa chứ.Thật là …
– Chứ không lẻ mình bỏ chiếc xe sao, đằng nào cũng phải trả tiền rồi , coi như năm vận tháng hạn, mình gặp xui xẻo vậy mà.
– Vâng , em biết chứ của đi thay người .Tái Ông thất Mã , thôi buồn làm gì.
Vũ Thị Thiên Thư