Về muôn phía hoa khai
Soi mái tóc xanh đối gương tự hỏi
Bao lần lá đổ mấy lượt xuân qua
Tình cũng như sông khúc chìm đoạn nổi
Đời bỗng gian truân sao chẳng cùng ta
Khêu nến lụn mong manh hư ảnh
Đêm chưa tàn tóc trắng màu sương
Đau niềm chung lận đận đời riêng
Chớm nụ biếc cuồng phong trăm mảnh
Trời đất bao la Phượng ơi tung cánh
Tình cũng như trăng lúc khuyết khi đầy
Chân mòn mỏi và đôi vai nặng gánh
Cánh nhỏ bên đời gió tạt mưa bay
Điểm phấn son tô màu cảm khái
Bút mực nào tận tuyệt niềm đau
Thôi chờ mong từ lúc xa nhau
Ôm ký ức dốc đời trang trải
Không ai trả hơn một đời lời lãi
Nước bình an rửa đoạn tháng qua ngày
Sống bao lâu mà bâng khuâng nghi ngại
Trải lòng ta về muôn phía hoa khai
Vũ Thị Thiên Thư