Nhóm lửa hồng chung
Chẻ lại đường ngôi một trời thơ dại
Bước nhỏ ngập ngừng sóng bủa trùng vây
Sợi khói mong manh vết hằn mi nặng
Ngã xuống bên đời chới với bàn tay
Một bước là xa một cơn mộng dữ
Bão dạt xô đời roi dấu làn da
Nào giấc Nam kha đâu con đò cũ
Bến liễu ơ hờ mòn mỏi câu ca
Chiếc áo màu xanh một trời hy vọng
Nhốt tận đáy lòng cất bước phù vân
Tình chung thơ vẫn trêu người hụt hẫng
Dựa bến phong sương ướt đẫm bao lần
Lặng lẽ soi gương đếm từng sợi bạc
Tóc cũng thưa dần lệ chát bờ môi
Không cứ cuồng phong lá bay tan tác
Thu lạnh bao giờ thấm ướt hồn côi
Mấy khi nâng chén hởi người tri kỷ
Một góc trời xa một ánh trăng tà
Rót giữa trời không ấm nồng cơn bĩ
Ngọt đắng cho dù hãy uống cùng ta
Thí dụ mai kia có lần ngồi lại
Thắp sáng bên trời ngọn lửa hồng chung
Câu hát trùng hoan nợ đời trang trải
Nối lại vòng tay ngày ấy vô cùng
Vũ Thị Thiên Thư