Tờ Di Chúc

 

Tờ Di chúc

– Betty, tôi sẽ gọi cảnh sát, bà coi chừng dùm tôi nha, xem thằng mất dạy đến làm gì đây.
– Đừng lo, tôi sẽ qua bên đó ngay, Bà nhớ báo cho Doris , tôi sẽ báo cho Penny.
Mấy người đàn bà kéo nhau đến trước nhà Daisy, tên đàn ông trung niên đang loay hoay gở ống khóa, gã quay lại sừng sộ
– Mấy người dám vào nhà trái phép, đi ra ngay, không thì tao gọi cảnh sát .
– Không cần đâu, cảnh sát đến bây giờ đó, liệu mà trả lời, ai là người cạy cửa nhà . xâm phạm gia cư bất hợp pháp
– Nhà nầy cuả Dì tao, ai cấm ?
Ánh đèn trên xe vừa tắt, viên cảnh sát sắc phục bước xuống, nhìn mọi người,
– Chuyện gì sảy ra ?
– Mấy người nầy vào nhà không có phép.
– Chủ nhà đâu?
– Chủ nhà là Dì cuả tôi
– Tại sao anh lại cạy khóa?
– Dì tôi đã vào nhà dưỡng lão.
– Anh có giấy uỷ quyền không? Không thì tôi sẽ bắt anh tôi xâm nhập gia cư bất hợp pháp, anh có gì chứng minh là anh là cháu cuả Bà ta không ? Mấy người nầy nằm trong tổ chức tương trợ cuả xóm nầy, họ có quyền báo cáo khi người lạ xâm nhập, tổ chức bài trừ tôi ác, giúp đỡ người cao niên,
– Tôi là cháu cuả bà, không tin thì đến viện dưỡng lão hỏi xem xem bà có nhận ra tôi hay không.
Gã nắm chắc, vì hôm qua gã đã vào viện dưỡng lão và khéo léo đóng kịch, dĩ nhiên là Dì Daisy đang dưỡng bệnh trong đó, cho dù không đi lại vững vàng, nhưng dĩ nhiên là nhận ra gã. Ngoài gã ra thì Dì không còn ai gần gũi.
Dì là người em cuối cùng, mấy người kia đã lần lượt qui tiên hết rồi.Trước sau gì thì căn nhà và tài sản cuả bà ấy cũng vào tay gã. Mấy mụ hàng xóm đáng ghét nầy có thẩm quyền gì ngăn trở gã chứ, họ không bà con thân thuộc gì hết, gã đã chắc mẫm, lợi dụng thời cơ, hắn định đến lấy trước một ít vật quí giá , nhân tiện thay ổ khóa nhà, không bị mấy mụ nầy phá rối thì gã đã làm xong rồi. Đúng là đàn bà ăn không ngồi rồi, chắc là mụ ta canh chừng từ bao giờ, hắn chưa kịp vào nhà đã thấy cảnh sát tới. Bọn nầy y như bầy kên kên, chưa gì đã thấy chúng bu quanh rồi. Gã hậm hực trở ra xe, bọn người nối đuôi nhau như những toa tào hoả theo chiếc đầu tàu…
– Daisy, má phải ăn thêm một miệng thịt nữa, món thị bầm đúc lò nầy má vẫn ưa thích mà.
– Penny, ăn thêm một miếng nữa thì ta ói ra đó, mắc chứng gì mi cứ thúc ta ăn vậy ?
– Má ăn mới chóng lại sức chứ, sắp sang xuân rồi, mấy hàng Tulip nở không ai ngắm.
– Ừ! Có ta hay không thì chúng nó vẫn nở thôi, nè Penny, mũi chỉ phải khít lại, mi đan thế nào mà nó rộng quá không đẹp đâu.
– Khít lắm rồi má, coi nè, đẹp hén.
Người đàn bà da nhăn nheo, mái tóc bạc phơ, ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh cửa sổ, chiếc khăn thêu đắp ngang chân. Khuôn mặt gầy gầy, thanh tú, không giấu được vẻ yêu kiều cuả một thời xuân sắc, những ngón tay xương xẩu cong queo, dị hình, hậu quả cuả căn bệnh thấp khớp, nhưng trong đôi mắt sắc vẫn lấp lánh tia lửa mệnh lệnh. Ngưởi phụ nữ ngồi đối diện với bà, trên chiếc ghế nhỏ, không thể ước đoán được bao nhiêu tuổi, trông hiền hoà, ngây ngô chất phác, cử chị chậm chạp, vụng về, trên tay bà ta là hai chiếc kim đan, lọn chỉ len xù xì chứg tỏ đã được sử dụng nhiều lần Nhìn hai mái đầu kề nhau, trái ngược như hai thái cực, nhưng lại chuyện trò nhẹ nhàng , như mối tương quan mật thiết.
– Daisy, bà có khách đến thăm
– Nếu là tên vô loại thì bảo tôi không muốn gặp hắn.
– Bà nói gì cơ ?
– Thôi được, nếu là Larry thì bảo tôi không khỏe, hắn muốn gì thì hôm khác tới.
– Không, Anh ta cùng đến với nhân viên công lực
– Lại chuyện gì nữa đây, phiền quá Penny, đưa ta vào phòng khách đi.
Mấy người hàng xóm cũng vừa theo tới nơi, họ lẵng lặng ngồi xuống ghế chờ xem màn kịch diễn ra. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc chunh quanh mình, Daisy cất tiếng
– Ủa, chưa phải là ngày sinh nhật cuả tôi, sao mọi người đến chúc mừng sớm vậy ? Danny, hôm nay không làm việc sao ? Ông cũng đến thăm tôi à, cảm ơn ông, thôi được rồi, mọi người giải tán đi, tôi về phòng bây giờ.
– Chào Daisy, bà khỏe chứ? Tôi đang làm việc đấy chứ, chỉ cần bà xác nhận là ông bạn nầy có thẩm quyền thay ổ khóa nhà cuả bà,
– Ông ta có giấy tờ chứng minh không?
– Ơ ! Dì Daisy, là cháu Larry đây mà. Cháu đến trông nhà cho Dì …
– Tôi có nhờ anh bao giờ không? Mắc mớ gì anh lại đổi ổ khoá nhà tôi? Anh bạn dân nầy, tôi chưa chết, chỉ vắng nhà thôi, vậy ra cũng có trộm đạo đến viếng khu phố rồi sao ? Mấy bà láng giềng nầy tôi ủy thác cho họ trông dùm nhà, chuyện gì đã sảy ra ?
– Thưa bà, họ báo cho tôi, nếu như bà xác nhận không hề ủy quyền cho ông đây thì mời ông theo tôi về văn phòng, nhiệm vụ cuả tôi lập biên bản, chuyện khác thì tôi không can dự.
– Betty, Doris, Liliam…cảm ơn quí bà đã trông chừng nhà cửa cho tôi, tiện thể, khi nào thấy ruồi nhặng, rác rưởi thì quét hộ tôi luôn nhé, vài hôm nữa tôi sẽ về lại.
– Bà cứ an tâm dưỡng bệnh đi, có chúng tôi chăm sóc nhà cửa cho bà, Penny sẽ vào thăm bà và báo tìn thường xuyên, thôi chúng tôi về để bà nghỉ ngơi nhé.
Mấy bà đứng dậy theo nhau ra cửa, không quên ném sang Larry những tia nhìn mãn nguyện. Gã ấm ức vì thua mấy người đàn bà thì ít, mà oán Daisy nhiều hơn “ Thử xem bà còn giữ được bao lâu nữa” Gả nhủ thầm.
Khu phố thật bình an, Daisy là một trong những người đầu tiên đến cư trú. Toà thánh đường nằm ở ngã ba, tháp chuông cao thả từng hồi báo giờ thánh lễ hàng ngày. Những cư dân lâu đời cuả phố, bà là người tuổi cao hơn cả, con số mòn mõi theo tháng năm, từng mùa đông qua, lại thêm một chiếc lá lìa cành, bà cũng không biết mình còn sức chịu đựng bao lâu nữa, nhưng cuộc đời bà, không có gì phải hối tiếc. Bà đã thấy bao nhiêu mùa xuân hoa tươi , bao nhiêu mùa thu vàng lá, từ những đứa trẻ tấp thò gỏ cửa nhà muà Hallowin đến khi chúng dẫn con đến hát Carol trong mùa Thánh Lễ Giáng Sinh …
Con bé Penny, ngày bà nhặt nó trong cái bọc giấy dầu lót sơ sài chiếc áo cũ, còn đỏ hỏn, da dẻ tím ngắt, không cón hơi sức để khóc. Âu cũng là mối duyên, nếu bà không đến nhà thờ dượt đàn thì con bé chắc đã chết cóng mất rồi. Trình với cha xứ, không ai biết con bé đến từ đâu. Cuối cùng thì Cha xứ hỏi bà có muốn nhận nó làm con không? Bà ngần ngừ, vì nuôi dạy một đứa trẻ, trong hoàn cảnh cuả bà, thật là khó chu toàn. May mắn thay, ông bà Hopkins ở cuối phố, Thiên Chúa ban ân, họ hiếm muộn chỉ có một đứa con và sẳn sàng cưu mang thêm con bé bệnh hoạn ngặt nghẹo nầy. Không ai nghĩ nó có thể sống, huống gì khôn lớn , vậy mà, Chuá xót thương, nó lớn lên, không lanh lợi như người bình thường, nhưng lại rất hiền hoà trung hậu. Vì mối duyên đó, dù bà không trực tiếp nuôi dưỡng nó, nhưng bà vẫn thương yêu chăm sóc nó như con.
Bố Mẹ nuôi cuả nó, Thiên Chuá đã đón đi rồi. Hai đứa con, đứa con đẻ khôn ngoan, thành công mọi mặt, nhưng không vì thế mà rún rẩy con bé khờ dại nầy, ngược lại con bé Anna cũng luôn bao bọc, chăm chút cho nó. Dù cho Bố Mẹ có mất đi, phần gia sản dành riêng có thể bảo đảm cho nó đến cuối cuộc đời. Hàng năm, con bé chị Anna vẫn về chăm sóc, thanh toán các thủ tục, giấy tờ quan trọng, xem xét lại. kể ra thì nó cũng có tình đó chứ, từ nhỏ, nó đã biết che chở cho Penny, bầy trẻ con luôn theo trêu ghẹo, biết Penny không có khả năng tự vệ, nó luôn kề cận để sẳn sàng chống đở.
Chợt nghĩ đến tên vô loại, còn cái mối dây oan nghiệt, không thể chờ lâu được, mình chưa chết mà nó đã trổ mòi bất lương rồi, ngữ nầy thì không thể dung thứ được nữa. Bà mĩm cười, mình sống ngần tuổi nầy rồi, không lẻ với chút sức tàn lại không gánh được chuyện hậu sự hay sao ? Bà quay lại bảo Penny
– Mi bấm số điện thoại cho ta, gọi lão luật sư Myzak , ta có chút chuyện cần bàn.

Tin tức lan nhanh, ngày cử hành đám tang cuả Daisy, theo thư mời thảo trước , đình kèm chữ ký cuả chính bà, Luật sư Myzack sẽ thay mặt gia đình đứng ra tổ chức , cha xứ làm chủ lễ, sau đó di chúc được đọc với sự chứng kiến cuả mọi người. Trong thiệp tang ghi rõ ràng, miễn phúng điếu, không tang chế…
– Betty, bà nhận được thiếp tang chưa?
– Nhận rồi, còn bà ?
– Vâng, tôi thắc mắc là miễn phúng điếu, miễn vòng hoa, miễn tang chế. lạ thật, cũng không thấy ghi cống hiến cho cơ sở thiện nguyện, bà ấy vẫn là thành viên tìch cực hoạt động kia mà
– Tôi cũng hơi ngạc nhiên, không lẽ là Daisy không còn tỉnh táo mà lại tự tay viết thiếp báo tang ?
– Bà không lạ gì tính cuả Daisy, và cả lão Myzak nữa, không lẻ cả hai người đều bấn loạn ? Chuyện khó tin đó.
– Tôi nghĩ Daisy có lý do, cứ chờ xem
– Bà nghĩ là có nên mặc áo đen đi dự tang lễ không?
– Ấy, bà biết rồi mà Daisy rất ghét màu đen, chưa kể bà quên sao, miễn tang chế.
Đại sảnh cuả nhà quàn, ánh nến lung linh , Daisy nằm bình an trong áo quan đặt trong cùng, dãy ghế cho khách đến dự đã thấy đủ mặt cư dân cuả cả khu phố, chưa kể họ đạo, hội các Mẹ …Penny ngồi lạc loài trong chiếc ghế bành, Larry lăng xăng chào khách, bộ mặt cố tình đóng kịch xót thương cuả hắn càng làm mọi người thấy tởm hơn.
Sau Thánh lễ, thi hài Daisy được hoả táng theo ý nguyện. Cha sở xin mọi người vui lòng nán lại để công bố di chúc như bà đã căn dặn . Larry hớn hở nhìn quanh, phen nầy thì cho mấy người hết ngăn trở, hắn đã nghĩ đến chuyện sẽ mang thứ nào đi bán, đầu tiên là chiếc dương cầm đắt giá, chưa kể các báu vật bà ta thu thập khi du hành các nơi.
Lão luật sư Myzak cẩn thận lau đôi tròng kính đeo mắt rồi mở cặp hồ sơ, tài sản cuả Daisy ngoài các báu vật, hiện kim, căn nhà đang sở hữu, cộng hộp tư trang … tất cả chi tiết được liệt kê rõ ràng. Không ngờ bà ta giàu hơn mọi người tưởng tượng. Larry nuốt nước bọt, ngần ấy thứ, bán ra cũng hơn nửa triệu bạc, thật không thể tưởng tượng tại sao bà vẫn cư trú trong cái xóm nhà đó .
Sau phần liệt kê tài sản là phần thừa hưởng, mồ hôi Larry toát ra theo từng câu lão Myzak đọc, cây đàn cho nhà thờ, con số hiện kim cho cơ sở dưỡng lão, nhà nuôi trẻ mồ côi, chương trình bảo vệ sự sống, cái bình cổ cho Betty, bức tranh Monée cho Doris, chuổi ngọc trai cho Anna…Từng người, không thiếu một tên nào, nhưng quan trọng nhất là chưa nghe nói gì đến người thừa hưởng chính là hắn. Cứ cái đà nầy thì chẳng còn lại gì cho hắn, bà ta có điên chăng? Larry bồn chồn nhìn xấp giấy cạn dần trên tay lão Myzak…
Chiếc xe cà tàng, đã mười lăm tuổi thuộc về hắn, hớn hở, chờ đợi…. Cuối cùng, còn lại căn nhà, các vật dụng, tiền tiết kiệm, con số không nhỏ. hắn có nghe lầm không ? Penny, con mẹ dở người dở ngợm kia là người thừa hưởng.
Hả ! Ông đọc nhầm tên rồi , Larry chứ không phải Penny, hắn gào lên. Lão Myzak lặng lẽ nhìn hắn, bọn đàn bà quay lại, những cặp mắt như nhát dao cứa từng mảnh da, không thể nào, làm sao thế được? Hắn là người thừa kế, người cuối cùng có liên hệ huyết thống kia mà. hắn chồm tới, định giằng lấy xấp giấy tờ, nhưng cánh tay cuả Danny nhanh hơn, như chiếc kẹp nắm cứng hắn kéo lại, tia mắt anh cảnh sát viên nhìn hắn đe doạ,” Ông mà làm rối loạn thì tôi không tha …”
“ Tôi , Daisy… Viết di chúc nầy trong tinh thần sáng suốt …có nhân chứng ..” Lão Myzak chấm dứt bản di chúc, thong thả đóng cặp hồ sơ lại.
Cha sở cất tiếng cầu nguyện, nắp áo quan hạ xuống, hình như người đàn bà trong áo quan đang ngủ an lành, nụ cười lunh linh phiêu phất …

Vũ Thị Thiên Thư

Leave a Reply