Ba
Tập truyện rất ngắn
Vũ Thị Thiên Thư
Mất ngủ
– Chị, dượng mất ngủ tối qua đó, ai cũng ngạc nhiên, vì chuyện nầy lạ hén. Dượng nằm xuống là có thể ngủ ngay, vậy mà trằn trọc suốt đêm
– Ừ! Ba con mất ngủ là chuyện lạ đó, người vô ưu mà, nằm xuống là ngủ, vậy mà cứ trăn trở, lo lắng chẳng biết hai đứa đi dến đâu rồi, lại nghĩ đến hai mẹ con lặn lội ngàn trùng , thật là đường xa diệu vợi, nhớ con , thương cháu …
Mười mấy năm xa nhau, lần đầu tiên về thăm nhà, chưa kịp kể chuyện bao năm, lại tất tả ra đi, trở về chốn xa chăm lo bầy con thơ dại. Lần nầy tha con về tổ, mừng đứa em trai nhỏ nên duyên vợ chồng. Cơn bão cuối muà đông trút xuống, ngày vừa qua, xe ủi đã dọn đi những đống tuyết cao ngùn ngụn, trông như những đụn lúa vàng ngoài sân nắng cuả ngày tuổi nhỏ. Đường phố trở lại bình thường, dòng xe cộ lưu thông dập diù, an tâm là trở ngại thời tiết không còn nữa, bất ngờ sương mù làm tê liệt phi trường. Hai mẹ con chờ suốt nửa ngày, phi cơ không cất cánh được, khăn gói trở về nhà, gọi điện thoại báo tin, thao thức cả đêm, sáng ngày, đến giờ phải đi, lại lếch thếch dắt con vào phi trường lần nữa, ngồi nôn nóng chờ đợi, sang San Francisco, đã mất số ghế cuả chuyến bay vào ngày hôm trước, đành chờ giải quyết để tiếp tục cuộc hành trình. Lên được phi cơ, có chổ ngồi, đoạn dài nhất từ San Francisco sang Taipei, ngồi chán lại đứng lên, bước dọc theo theo hành lang chật hẹp. Con bé không hề than phiền, chỉ ngồi lặng lẽ nghe nhạc trong headphone, cuốn sách mở ra trên tay hờ hững , thật vô tư, đúng là tuổi ăn chưa biết no, chưa lo ngày sắp đến …
Những tiếng gọi tên nhau ríu rít, âm thanh thân quen, những giọt nước mắt long lanh, ôm cháu mà ngỡ như giấc mơ, con bé ngơ ngác nhìn mọi người, mười mấy năm nay mới được ấp ủ trong vòng tay ông bà, ngữ bất tận ngôn, tiếng mẹ ngập ngừng, nhưng yêu thương không cần thanh âm truyền đạt, giao cảm không cần nhịp cầu tiếp nối cuả ngữ ngôn, nhìn suốt vào sự kỳ diệu, dòng máu chảy đầy trong huyết quản, ánh mắt chứa cả một bầu trời thương yêu .
– Con có mệt lắm không ? Chút về nhà mình, Ngoại đã bảo chúng nấu cháo sẵn sàng cho con rồi đó
– Bà Ngoại có trứng muối không ?
– Có chớ, Mẹ nói con thích trứng muối lắm, Ngoại đã bảo luộc thêm cho con.
Líu lo tiếng mất tiếng còn, con bé cố diển tả khoảng đường vừa vượt qua, trạm kiểm soát hành lý.
– Mấy người trong đó muốn lấy “ CD player” của con
– Ai vậy ?
– Là nhân viên hải quan đó Ba , họ muốn giữ lại mấy cái đĩa nhạc của con bé, con sợ cả nhà đang chờ mong bên ngoaì , nên mới có đôi lời giằng co, thật là bực mình quá .
– Vậy tụi nó lấy mất của con bé rồi sao ?
– Đâu có Ngoại, Mẹ không cho lấy cuả con, chắc Mẹ la mấy người đó, con chưa thấy Mẹ giận dữ như vậy bao giờ.
– Ừ! Tụi nó chưa biết tính mẹ của con, trông nó có tí xíu thôi, mà đừng có dại dột trêu vào, gan hùm, miệng thép đó
– Ông Ngọai nói cái gì vậy ?
– Ông nói là thấy Mẹ con tuy nhỏ như vậy, nhưng chớ daị mà trêu vào, nhất là đừng hòng ăn hiếp con của nó, chạm tới, Mẹ con sẽ biến thành bà chằng , sẵn sàng nhe nanh mọc vuốt đánh lại ngay .
– Dạ, Bà chằng là bà gì vậy Ông ? Mẹ nói nhanh quá con không nghe kịp, mặt Mẹ giận dữ, chắc vậy mà mấy người kia không dám lấy CD của Con nữa.
– Ừ ! Ngoại biết tại sao rồi ..
Cả nhà quay quần bên bàn ăn, mấy đứa em họ trêu Ba
– Dượng ngủ ngon tối nay rồi đó, đại tiểu thư về, có cháu Ngoại cưng về nữa, chà Ông Ngoại kỳ nầy trúng số rồi ,
Chỉ thấy Ba lặng lẽ vào ra, bước chân khấp khởi , nét mặt an vui, tươi cười.
Vũ Thị Thiên Thư