Góc Rừng

GócRừng

Hơi lạnh gay gay của ban mai, sương sớm long lanh vương trên đầu ngọn cỏ, khu rừng câyxanh như vừa trở giấc, từng cành khoe lá nhỏ li ti, đang múa ca lơi lã, tiếng gió nhẹ nhàng hài hoà hợp tấu, hàng thông ủ rũ cũng vươn vai trở mình, lá mong manhkhua xào xạc. Những chuyến xe đi về cuối tuần, con đường mòn với hai hàng cây,đất còn ướt mềm sương thấm đẫm đêm qua, đôi vết bánh xe in hằn xuống từng ngày đã trở thành quen thuộc. Sớm mai, nhìn hững nụ xanh mơ lấm tấm trên cành khô, sức sống thật là kỳ diệu, vạn vật như bừng tỉnh lại sau giấc ngủ triền miên, giấc ngủ bình an suốt một mùa đông dài …

Cánh rừng bát ngát, những bông hoa tuyết trắng xoá tung bay đã biến đi mất dạng. Hàng thông xanh hờ hững đứng trong góc, cuối khu vườn, từng cành cây như cánh tay vuơn ra, tham lam ôm đầy những nụ hoa trắng mênh mang, mùa đông qua đi, cánh tay cây đã không còn nặng trĩu, thay vào màu áo xanh non tươi mát, đồng cỏ như
tấm thảm nhung êm mượt, hoa Dent de Lion nở vàng bát ngát, từng nụ xinh tươicánh mỏng manh khoe tơ nhuỵ lấm tấm rung rinh trong nắng sớm.

Thương ôm con lên vai, vổ nhẹ vào lưng rồi đặt con lên chiếc xe đẩy, đôi bàn chân nhỏ đong đưa, mấy sợi tóc lơ thơ, mỏng manh như
tơ trời . Nắng tràn ngập chan hoà, nắng lung linh nhảy múa, đôi bàn tay như chụp bắt cả một khoảng trời mênh mang. Thương trải mảnh chăn nhỏ, đặt chiếc xe đẩy kề bên, rồi ngồi xuống, bên cạnh chiếc xích đu, chỉ là mảnh ván nhỏ cột lại bằng hai sợi dây thừng, mắc trên cành cây cổ thụ trong khu vườn sau. Cầm quyển sách mở ra hờ hững, chữ nghĩa nhảy múa trong đầu đầy dặc, nhìn xuống đôi bàn tay con, mấy ngón nhỏ nhoi, thương quá, lại âu lo, ngại ngần, không biết những ngónmong manh nầy có đủ bám víu vào cuộc đời đầy trắc trở? Như giọt sương long lanh buổi sáng, rồi nắng sẽ mang đi về phương xa nào, sẽ tái sinh vào ngày kế tiếp, cái vòng lẩn quẩn, luân hồi. Nhìn xuống vầng trán và làn da non mịn mướt, những sợi gân xanh chằng chịt như dòng sông, con rạch, dẩn dắt từng giọt máu đi vòng quanh cơ thể. Vuốt nhẹ đôi má, cái miệng chúm chím, một chút sữa còn đọng trên
mép môi. Kéo chéo khăn lau nhẹ cho con, giấc ngũ bình an tuổi thơ, cái đầu nhỏ lắc lư rồi lại nhụi vào tấm chăn đắp, đôi mắt nhắm hờ, như nắm níu với cơn mơ còn sót lại. Cái bóng người lêu nghêu ngã xuống, dừng lại bên cạnh, tiếng nói nhẹ nhàng

– Chào cô, cháu ngủ ngoan quá.

– Chào ông, cảm ơn ông

– Tôi có làm phiền không, nhìn thấy cô thường mang
cháu ra sân phơi nắng.

– Vâng, suốt mùa đông ngồi mãi trong nhà, giống như
con gấu trốn trong hang. Bây giờ mới cảm thấy yêu quí những giọt nắng chói chan
của quê nhà, sau khi đã đi xa lơ xa lắt .

– Cô rời nơi ấy đã được bao lâu rồi?

– Một tháng, một năm , thời gian đã trở thành vô
nghĩa , khi không còn muốn xác định .

– Tôi hỏi cũng bằng thừa thôi, chúc cô một ngày vui

– Cảm ơn, và chúc ông như thế .

Thương cúi xuống, mảnh bút chì lăn lóc dưới chân, nhìn theo bóng người thanh niên xa lạ và mẫu chuyện không đầu đuôi. Cái bóng mảnh khảnh, ngã dài liêu xiêu trong nắng sớm, khập khểnh di chuyển chậm chạp qua hàng cây, mấy quyển sách cầm trên taỵThương đoán anh ta hãy còn đang cắp sách đến trường.Chút bình yên đầu ngày xao động. Khu rừng nầy biệt lập, phía bên kia là những căn trại dùng cho trẻ con vào mùa hè, khu nhà nguyện với vườn hoa cỏ mọc tràn lan, hàng trăm mẫu rừng, mười mấy căn nhà le hoe, chỉ có gia đình anh giám đốc và anh phụ tá giám đốc thường xuyên lui tới, anh ta đến nơi đây chắc hẳn phải là người quen thuộc với một trong hai. Khu rừng nhộn nhịp với ánh nắng mai, chim chóc đùa giởn đuổi bắt nhau, nhởn nhơ qua từng cành cây phong vừa trổ nụxanh mượt.

Mảnh chăn len đạp tung toé xuống chân, giấc ngũ chưa tròn đầy, đôi tay nhỏ quơ quào, chới với như muốn chụp bắt lại giấc mơ. Kéo lại
mảnh chăn đắp, Thương bế con vào lòng, ôm lại máu thịt cuả chính mình, nghe trong lòng như muôn ngàn con sóng vỗ, tiếng thuỷ triều rì rào, tiếng đại dương mời gọi bao la. Ðôi mắt trong suốt nhìn như mặt hồ phẳng lặng, Thương nhớ lại, từng cơn đau như biển động, cơn đau xé nát thịt da, từng mảnh trời tối tăm, từng giọt máu hồng chưa kịp đọng. Người ta nói vượt biển mồ côi, vượt sông vượt suối…Cơn
đau không ai chia sẻ, cơn đau không bàn tay nào nâng niu. Trăm hoa nở, nghìn tia nắng khai. Nối tiếp cho những đêm chong đèn nhìn con mà cào ruột thắt gan.
Từng ngày âm thầm nhặt từng sợi chỉ, may từng mũi kim…, chiếc áo nhỏ gói lại mớ thịt xương khúc ruột, cái miệng thơ ngây không khép chặt, từng đêm ngồi nhỏ từng giọt sữa, từng giọt nước mắt lăn…Con ơi! Nếu có phải trăm lần vượt cạn, vạn nẻo chông gai, đổi được cho con toàn vẹn một đời, Mẹ sẽ không ngại ngần dấn thân lần nữa .

Con ra đời, đã mang trong người định mệnh chưa biết khắt khe nào, chân chưa chạm đất, chồi lá chưa xanh, bão giông cuồn cuộn. Hai
tháng, Thương đau thắt ruột gan mang con vào bệnh viện, người y tá lặng lẽ bế con vào phòng rồi đóng cửa lại, Thương đứng nhìn theo, chỉ muốn ôm lấy con , chạy thật xa, chạy lên tận trời xanh hỏi rằng sao nghiệt ngã ? Con nhỏ nhoi, con mong manh, sao không cho Mẹ gánh hết mọi đớn đau dù có chịu thêm một lần banh da xẻ thịt, Mẹ cũng không chối từ, hãy cho Mẹ chịu cơn đau đớn, hãy cho Mẹ sinh con lại một lần, dù có chịu thêm chín tháng cưu mang , dù có thêm lần vượt biển mồ côi , dù có qua bao cơn phong ba bão táp …

Ðêm vô tận, ngày bồn chồn, chờ từng giờ, đến hẹn để vào thăm con. Ôm chặt con vào lòng, hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay Mẹ không rời,
Thương nhìn con đau quặn thắt, bàn tay nầy Mẹ ngày xưa xỏ từng sợi chỉ, khâu từng mũi kim, nhìn xuống vết cắt, trong lòng như dao đâm, muối xát, lạnh mùa đông chưa đủ tái tê, sao trong lòng như băng giá.Càng nhìn con càng thêm se thắt, Thương nằn nì, xin được ở lại trông con , “ cho tôi một chiếc ghế thôi, hay tôi không cần nữa, chỉ cho tôi ở bên cạnh con tôi ”…

Cánh cửa im lìm, màu của sự sống chết tranh nhau từng tí từng li, đêm thâu không dám chợp mắt, ngồi canh từng cử động, từng giấc, lau từng giọt mồ hôi. Thương lặng lẽ nhìn ống nylon nối vào cánh mũi phập phồng, tưởng tượng từng giọt dưỡng khí đang chảy qua, từng giọt thấm qua, từng giọt, hai bàn tay nhỏ chực chờ, nắm lại tay con, trong lòng trăm vạn mũi kim đâm, Con ơi !

Người thanh niên ngồi bệt xuống thảm cỏ, đặt quyển sách bên cạnh, thò bàn tay vuông vắn, ngón tay thẳng, khều vào lòng bàn tay nhỏ
nhoi, cử động nhẹ nhàng nâng niu, đôi bàn tay xinh xinh nắm chặt lại, con nở nụ cười thơ ngây, đôi mắt long lanh nhìn vào người đối diện, đôi môi thật rạng rỡ

– Cháu bao nhiêu tháng rồi vậy cô ?

– Cháu vừa tròn ba tháng

– Tôi có làm phiền cô không ?

– Thưa không, nắng ấm quá, hơn nữa trời đất không
dành cho riêng ai, tôi mang cháu ra hong chút nắng đầu ngày .

– Tôi thấy cô ra đây hàng ngày, và bao giờ cũng bút
mực trên tay, muốn trò chuyện cho vui, lại ngại rằng đã làm gián đoạn ý nghĩ của
cô .

– Tôi chỉ viết nhăng và suy nghĩ lan man thôi, không
nhất thiết .

– Cô về sống trong khu rừng nầy bao lâu rồi ?

– Từ mùa đông.

– Cô hay thật, tôi thì không chịu nổi cái vắng lặng
nơi đây, chỉ có cây mà không thấy bóng người, tôi đi suốt đoạn đường vào đây chỉ
thấy bóng nai ..

– Vâng, chúng nó đi hàng đòan, cả gia đình , sáng
nào cũng ngang qua, tôi có cảm tưởng chúng nó quá quen thuộc nơi nầy .

Chúng nó đi nhởn nhơ như những chủ nhân ông đang dạo mát, mà đúng là chủ nhân thật, vì còn ai ngoài mấy căn nhà trong góc đìu hiu, cả khu rừng trăm mẫu chỉ có hai gia đình, nếu như anh giám đốc và con chó Lulu cũng được gọi là gia đình. Thương và con có nguyên một căn nhà, trước đây dùng cho người y tá . Căn nhà thênh thang hai phòng ngủ , căn bếp nhỏ đủ để đun sữa, nấu ấm nước sôi pha ly cà phê sáng, Những đêm nằm nghe tiếng lá thông reo như lời thì thầm, bóng trăng non thập thò sau khung cửa. Thương ôm con ngồi tựa vào khung giừơng, ngọn đèn ngủ vàng vọt, chiếc bóng hiu hắt in lên vách .Cái miệng nhỏ nhoi cố gắng ngậm bầu sữa, những giọt hồi sinh lăn dài theo khoé môi.

Ngày Thương mang con xuất viện, mang theo những vật dụng và lời ân cần căn dặn, bà y tá còn cẩn thận viết vào mảnh giấy, thời khoá
biểu hàng ngày, giờ nào uống thuốc, giờ nào ăn…Về sống âm thầm trong khu trại, ngày qua ngày… Những tờ thư, khi qua đi khi trởø về, dăm khi, rơi xuống khoảng trống không. Ngày mang hành trang lên phi cơ, cũng là ngày quyết định gồng gánh một mình.Thương bình an chờ ngày sinh con. Ôm trong tay máu thịt của chính mình, nhìn vào đôi mắt trong vô ưu, trong lòng như muôn vạn vết thương âm ỉ, càng thương con đoài đoạn, nghĩ đến những ngày sẽ tới, nghĩ đến lúc cơn đau như biển động, lúc nhìn lại tận cùng, khi đôi nắm tay nhỏ như bấu vào cuộc đời gay go, khi đôi mắt trong mở to vào vùng ánh sáng nhân tạo trong đêm sâu, tiếng khóc xé khoảng không buốt tận, chút hơi sức cuối cùng bốc lên như những vết khói tan trong buổi chiều lặng lẽ.Nơi chốn nào cho cả Mẹ cùng con ?? Những buổi sáng ngồi bình yên trong nắng, những ngày dài tiếp ngày. Thương lặng lẽ nuôi con. Ngày một ngày hai, những mảnh thịt da nối nhau lại, đôi môi nhỏ nở nụ cười
nhẹ như nắng mai. Mùa hè, sức sống diệu kỳ, khóm hoa vàng trong sân rực rở.Chút yên tỉnh đầu ngày , không còn ngồi chuyện trò cùng bóng mình, không còn ngày vắng lặng vào ra, những mẫu chuyện bâng quơ, những săn đón nhẹ nhàng.

– Thương à, mùa hè sắp qua

– Vâng , tiếng ve kêu thê thiết quá

– Em có điều gì băn khoăn ?

Băn khoăn ? Mang cả cuộc đời ra chơi trò đen đỏ, đã chạy trối chết, chạy trốn những ràng buộc, vượt thoát những bàn tay, nhưng không vượt khỏi chính mình.. Thương nhìn xuống đôi vàn tay vuông vắn, ngón chặt chẻ đan vào nhau . Nhìn lại khoảng không xanh bát ngát, những tia nắng xuyên qua cành lá, ngoài kia là con đường dẫn vào
vùng trời vô định, Thương nghĩ đến những bước chân theo nhau, nghĩ đến cội tùng thân yêu, vững chắc.  Bóng nắng in thành những tia muôn màu.

Xếp lại mảnh chăn đắp, những chiếc áo đã nằm gọn gàng trong thùng giấy, cuối chân tường, trong góc phòng, mấy quyển sách chồng lên nhau lặng lẽ chờ đợi. Cái chậu tắm, tấm gương soi mặt nhỏ, mấy quyển vở học trò, chút luyến lưu của một thời một thuở.Thương xếp lại từng chiếc áo sơ sinh, từng vật tuỳ thân lỉnh kỉnh vào trong một thùng giấy carton nhỏ, đi vòng quanh căn phòng, vệt nước mưa loang lỗ từ bao giờ còn lại trên trần nhà, những đêm sâu trằn trọc nhìn nhau nhưnhắc nhở. Khung cửa khôïng thể khép chặt, khoảng không gian bé nhỏ quấn quít, những tiếng trở mình của sàn gỗ nhắc nhở sự hiện diện của một đời sống nào khi xưa, khi hãy còn là cây sồi xanh lá mùa hè bát
ngát, hay cành trơ lóng lánh hạt tuyết sương. Bên kia hành lang, căn phòng nhỏ và chiếc giường đơn nằm hờ hững, căn phòng dành riêng, nhưng không bao giờ được đón người trú ngụ, Thương mang nệm gối vào phòng ngủ ngày đêm bên con, chiếc giường trống giờ cũng được xếp lại gọn gàng. Căn bếp, mấy cái tách, dăm ba chén dĩa đã quá thời xuân sắc, cái ấm nước đã trút cạn, cái bếp điện và mấy món đồ
dùng hàng ngày, dụng cụ đơn sơ, hầu hết các bữa ăn nấu từ nhà bếp lớn cho nên cũng chẳng có gí để phải thu xếp. Có chăng là chút nắm níu, chút hương khói nhẹ nhàng ngày đông rạng, lóng cóng những ngón tay, đun ấm nước đầu ngày pha chút cà phê, mang ra phòng khách nhỏ, khung cửa sổ đủ nhìn thầy những tia đầu ngày trời trong xuyên qua kẻ lá, vệt nắng đùa vui chạy đuổi những hạt sương muối hoá sinh thành những giọt ước li ti, từng giọt, từng giọt biến dạng , ra khỏi thế giới sáng loà, trở về cõi thâm sâu.

Thương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cội tùng chắc chắn,những bước chân không rụt rè, vững vàng, mớ hành trang chỉ võn vẹn dăm ba thứ lặt vặt, tất cả nằm gọn gàng trên chiếc xe vận tải nhỏ.

Ðóng lại cửa xe, đi quanh một vòng, thắt lại các mối dây cột, nhìn lại bóng dáng nhỏ nhoi đang ôm con tần ngầân nơi khung cửa, chút
nắm níu, chút vấn vương, những bước chân nhẹ nhàng. Ðôi bàn tay vuông vắn trước mắt, mở ra nhẹ nhàng Thương đặt vào đó những ngón nhỏ nhoi của chính mình, của cuộc sống bắt đầu, mái tóc măng tơ, đôi tay bé nhỏ nhú ra ngoài góc chăn phơ phất, từ giã góc rừng, về nơi bình an xa …

Vũ Thị Thiên Thư

An Giang, Nối lại mối dây huyền nhiệm

An Giang,

Nối lại mối dây huyền nhiệm

 

–         Bây đang ở đâu vậy ?

–         Em đang  đi chợ , chị gọi em, có chuyện gì thế ?

–         Mấy giờ bây mới về tới nhà ?

–         Sắp rồi chị , chừng nửa tiếng.

–         Ừ , nhà có gi ăn chay không ?

–         Có Tàu hủ tươi, rau cải, đậu , sao chị lại hỏi em ? Chị đang ở nhà ?

–         Bây nấu cơm chay đi ,chừng một giờ nữa chị tới .

Vỏn vẹn mấy câu dặn dò, quen với tính tự nhiên như người Long Xuyẻn cuả chị, không màu mè khách sáo, bao giờ muốn  sang chơi thì tự động mang thức ăn, chị em nấu
nướng cho hai đức phu quân khề khà, Anh chị hơn chúng tôi một giáp, quen nhau từ
mối duyên áo dài. Thuở còn chân ướt chân ráo về đây, chị đi tìm người may áo dài
cho hai cô tiểu thư mặc Tết, nghe bạn bè bảo tôi may được, anh chị tìm đến, ngày aó may xong thì chị mời đến chơi cho biết nhà biết  cửa. Sắp tết,  vùng Ngũ Đại Hồ tuyết lạnh, co ro bồng bế bầy con, ngày hai mươi ba tháng chạp, chị đang cúngđưa Ông Táo về trời,  hương khói ngạt ngào, chị mang diã bánh tét nhân chuối ra mời. Bánh gói bằng giấy bóng bên trong , boc giấy nhôm bên ngoài, nhìn không như màu lá chuối xanh mưọt cuả quê nhà nhưng hương vị nếp đậm đà, nước dừa thơm lừng, đậu trắng bùi ngậy, không khác với bánh tét quê Ngoại thời tuổi nhỏ.

–         Chị gói bánh giống Ngoại em ngày xưa, em sinh ở miền tây đó chị

–         Ủa, vậy chớ cô ở tỉnh nào ?

–         Em sinh Cần Thơ, lớn lên ở Long Xuyên

–         Cùng quê với tui đó

–         Chị cũng là nguời Long Xuyên sao ? Đúng rồi, bánh Tét nầy chính gốc Long Xuyên, Ngoại em ở Thốt Nốt đó chị

–         Vậy hả, tui ở Cầu Bắc, Vàm Cống

–         Ông Bà em cũng ở  Cầu Bắc đó,vậy chị có biết hảng xe  đò Trung Trung không ?

–         Ông bà Mười Trung Trung là họ hàng gì của  Cô ?

–         Là Chú cuả Ba em đó chị, vai vế thì em kêu bằng Ông

–         Mèn ơi ! Anh ơi! dô  đây nhìn bà con nè , em chồng tui gả cho nhà Trung Trung mà , là  vợ cuả Ba Be

–         Thật sao , là chú Rô Be [ Robert ] cuả em đó

–         Thôi đúng rồi , vậy là mình bà con, mèn ơi , qua hết một đại dương mà gặp nhau xứ lạ
quê người, thật là hiếm thấy, mừng quá đổi đi .

Tháng ngày kế tiếp, mối giao tình thắt chặt, từ lúc tôi sinh tiểu hoàng cho đến bây giờ , phần tư thế kỷ qua đi, anh chị baogiờ cũng mở vòng tay đón các con tôi, bầy trẻ cứ tưởng Bác Hai là anh cuả Bố,chúng không thắc mắc liên hệ huyết thống, những ngày hè chúng chơi chung , đi cắm trại, chia nhau thỏi kẹo Chocolat, hay cây kem mút. Cho đến khi bầy con chị an bề gia thất, học hành danh phận hẳn hoi, mối thâm tình chỉ có tăng mà không hề
phai lạt.

–         Bây biết ai đây không ?

–         Ah !  giống như là Chị Mẫn, anh Khanh,phải không?  Sao không hẹn mà hay quá

–         Tao tính đi sang  bất ngờ cho bây ngạc nhiên chơi thôi mà.

–         Em đang thắc mắc, tại sao chị lại bảo em nấu cơm chay. Không ngờ là có khách quí đến thăm góc rừng. Vào nhà đi chị.

Chị cười to, ào vô nhà , mang xách các thức ăn,thật bất ngờ, từ hai mươi năm qua, nhớ lại lần đầu gặp nhau, anh chị Khanh Mẫn, nghe chị Ánh bảo tôi học ở Long Xuyên , câu hỏi đầu tiên là

–         Cựu học sinh Trường Thoại Ngọc Hầu hở ?

–         Em ra trường Chưởng Binh Lễ chị à

–         Không sao, cũng một nhà Long Xuyên thôi, qua đây từ năm nào ? Con cái mấy đứa  rồi?

Câu chuyện như dòng suối tuôn, những kỷ niệm từ góc sân trường, từ những tà áo trắng gói một trời thơ ,  đến chữ   nghĩa văn chương, văn dĩ tải đạo, lan man qua khung trời sâu lắng cuả những thiền trang thâm viễn, đến hiện tại nhi tử, gánh cơm gạo oằn vai.

–         Nam Chi . thưa hai bác đi con .

–         Cháu là Nam Chi thế đứa nào là Việt Điểu ?

–         Dạ cháu kế em chọn tên Sào Nam, nhưng Ông cuả cháu chọn tên khác rồi chị ạ. Chắc là không có duyên với tên gọi.

Niềm tâm cảm như mối dây vô hình, như đóm lửaâm ỉ trong mớ tro tàn , chỉ cần cơn gió nhẹ, dù vô tình hay cố ý cũng khơi lại hơi ấm, cháy lên nỗi nhớ nhung. Từ giọt nắng vàng vọt cuối thu, khi màu lá vàng phai như mớ tuổi. Mái tóc xanh mượt ngày nào đã rắc những hoa sương. Chị hỏi về những mối tình thầy trò , về những kỷ niệm nằm đâu đó trong ký ức. Ngôi trường mới với sân cát bay mù mịt những mùa khô, khu nghĩa trang với con đường quanh co tránh né, nơi chốn yên nằm của người đã ra đi, những lần bạn bè thách đố nhau, có tên nào dám vào giữa khu mồ hoang kia, chầu nước đá được cuộc bao giờ vẫn là món hàng ưa thích, không vì thèm khát mà vì niềm kiêu hảnh chiến thắng, thứ hào khí thanh niên thử thách mọi khó khăn, từ trò tinh nghịch cho đến chuyện học hành, tranh nhau giải
thật nhanh bài toán khó, trêu cho bằng được Thầy Cô nào mới về trường nhận nhiệm
sở, không tinh nghịch, không là học trò, nhất là những chàng đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, đánh dấu bằng kỳ thi Tú Tài đôi, vào quân đội, hay tiếp tục học đại học cũng là con đường nan giải.

Nhìn lại tấm gương đời kỳ diệu, những ngày tháng cuối cùng cuả bậc trung học, nhìn những ánh mắt bao dung cuả quí thầy cô khả kính, con đường mà các vị đang đi và đã đi, vẫn đầy thách đố.Thương bọn học trò đầy năng động tuổi thanh niên, thương con đường gian nan trước mắt, thế hệ trẻ chưa nhận diện chính mình, đã được áp đặt vào trọng trách gánh gồng, để rồi tan tác như bầy chim vở tổ, nước mất nhà tan.

Bên kia một nửa vòng trái đất, Long Xuyên, , nơi chốn  tôi và các anh chị sinh ra, nhưng bản thân tôi thật ra lớn lên bên nầy đại dương, khi bước chân trôi giạt, mảnh đời thanh niên chưa kịp lớn đã vuì lấp trong cái guồng vật vã mưu sinh. Tôi tất bật gánh bầy con qua ngưỡng cửa thanh niên. Dăm khi, nghe bạn bè ơi nhau, đứa bên  kia đaị dương ngút mắt, đứa lại loài trên chính quê hương mình, đứa chôn đời trong men rượu. Tôi ngậm ngùi khi gặp lại nhau, nhìn đôi bàn tay em run rẩy, tuổi đời chưa kịp tri thiên mệnh đã kề cận với căn bệnh trầm kha. Nhớ lại đứa học trò nối nghiệp, khi tôi được tin báo là em đã qua đời,
vẫn không tin đó là sự thật, cho đến lủc trở về, nhìn lên bàn thờ, nhân ảnh biếc khói hương.

–         Em có nhớ Thầy Long không ?

–         Thầy là hiệu trưởng Trường Chưởng Binh Lễ, năm em học đệ nhất Thầy mang trọng bệnh nên Thầy Thành thay thế.

–         Đặng Trung Thành dạy Toán Lý

–         Đúng vậy chị à, nhưng bây giờ kiêm cả Hán Văn

–         Uả, thật sao ?

–         Em không ngoa đây, em gặp lại Thầy lần về thăm Long Xuyên, biết em vẫn yêu thích Hán Văn, Thầy thảo  hai câu đối vào tờ khăn ăn, em còn giữ lại thủ bút, sau đó Thầy bảo chờ, Thầy về nhà mang trở lại cho em quyển sách in các bài trúng giải Văn Chương  của Hội Cựu Học Sinh Thoại Ngọc Hầu tổ chức cho toàn tỉnh, năm đó do Bác Sĩ Mã Xái bảo trợ. Em cầm quyển sách mà ngẩn ngơ, ba mươi năm qua, Thầy vẫn giữ …

–         Cảm động quá hén.

–         Dạ,và thật bùi ngùi chan niềm hạnh phúc, nhìn lại hình ảnh cuả thời áo trắng tiểu thư, tuổi học trò bao giờ vẫn nhiều kỷ niệm .

–         Chị vẫn gặp Thầy Long đó em…Thầy ờ gần nhà chị.

–         Chị chuyển lời em , vấn an Thầy, em chưa có duyện gặp lại, năm ngoái chị Hoan có nhắn em về Houston họp mặt, lúc đó em đa đoan, không đi được, vẫn tiếc hoài, có các Thầy Cô đến dự đông đảo lắm.

–         Hoan nào vậy em ?

–          Nguyễn Hoan, trên em hai lớp, chị sinh hoạt thanh niên với Thầy Cơ đó chị

–         Du ca Phù Sa ?

–         Đúng vậy, chị hiện nay làm cho đài phát thanh LSR của Houston

–         Giỏi quá.

–         Dạ, chị vẫn vui như xưa, Anh chị đãi em một chầu , hen nhau khi nào chị về Chicago thì cho em làm khổ chủ lại, nhưng chưa thực hiện được. Em vừa  mới nhận được tin quê nhà, tháng sau các bạn tổ chức ngày nhà giáo, họp mặt nhau Cựu học sinh Thoại Ngọc Hầu và Chưởng Binh Lễ …cùng lớp cuả em cũng có nhiều người về , nghe mà nôn nao quá.

–         Thì em về được rồi, các cháu lớn rồi

–          Nhưng vẫn chưa xong chị à , em còn vài năm nữa

–         Cũng không chắc đâu, lúc đó lại ôm cháu thì không còn đi đâu được hết.

–         Thì coi như không có duyên thôi. Lần nầy Anh Chị sang thăm chị Ánh được bao
lâu vậy ?

–         Chỉ có vài hôm thôi em à, ờ quên nữa,  nầy cô, viết bài cho đặc san đi.

–         Đặc san gì vậy chị ?

–         Thì đặc san  cho Hội Ái hữu  An Giang , Long Xuyên chứ gì, viết gì về Long xuyên , Thầy Long mới nhắc chị, may quá, gặp cô đây thì nhắc cô luôn, có thêm một cây viết nữa

–         Em không biết thời hạn là bao lâu vậy chị?

–         Chị sẽ báo tin sau, cứ chuẩn bị viết trước đi.

Tiển anh chị ra xe, đêm đã sâu tự bao giờ. chuyện quê nhà, kể bao giờ thì mớidứt ? Bút mực nào viết lại hết những tâm tình ?  Long xuyên, âm thanh ngọt ngào như tiếng chuông ngân, trong mỗi người chúng tôi, bao nhiêu là hình ảnh, khuôn mặt bạn bè bên cạnh mái gia đình thân thương, dòng sông diụ dàng chở phù sa về lấp đầy những cánh đồng nhớ nhung. Con nước lớn ròng, không bao giờ cạn kiệt, cho dù nắng cháy khô gốc rạ, mưa lại về tắm đẫmnhững ngọn mạ xanh non.

Viết, viết như thôi thúc, như  sợ hãi không còn có ngày mai, nhưng viết thế nào cho cạn nổi thương nhớ trùng trùng?  Nghiêng về phía bên kia lăng kính, con đường học trò rạng rỡ màu hoa Phượng cuối niên học, gở từng lớp cầu vồng, màu xanh hy vọng trong đôi mắt em thơ ngày tuổi lớn, săm soi chiếc gương phản chiếu khuôn mặt rạng ngời. Mặc lại chiếc áo bà ba màu nâu đất phù sa, chiếc dầm con bơi theo dòng nước kinh đào sâu trong ruộng mạ mênh mông, để thấy mình còn thở khí trời ngọt ngào hương vị.

Long xuyên , tôi lại nhìn thấy tôi trên con đường Nguyễn Du dài những vòng xe hạnh phúc, tuổi học trò và những chiếc lá đuổi bắt nhau, cuả cành hoa  ép vào trong quyển tập
chép vội vàng những dòng thơ bất chợt, trân quí khoảng đời thanh niên rực rỡ, vô tư.

Người Long Xuyên thật thà, thuỷ chung cùng dòng sông Hậu hai mùa nước ròng nước lớn.   Tôi biết khởi điểm từ đâu để viết cho trọn tấm lòng?

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

Nhóm Lửa Hồng Chung

Nhóm lửa hồng chung

Chẻ lại đường ngôi một trời thơ dại
Bước nhỏ ngập ngừng sóng bủa trùng vây
Sợi khói mong manh vết hằn mi nặng
Ngã xuống bên đời chới với bàn tay

Một bước là xa một cơn mộng dữ
Bão dạt xô đời roi dấu làn da
Nào giấc Nam kha đâu con đò cũ
Bến liễu ơ hờ mòn mỏi câu ca

Chiếc áo màu xanh một trời hy vọng
Nhốt tận đáy lòng cất bước phù vân
Tình chung thơ vẫn trêu người hụt hẫng
Dựa bến phong sương ướt đẫm bao lần

Lặng lẽ soi gương đếm từng sợi bạc
Tóc cũng thưa dần lệ chát bờ môi
Không cứ cuồng phong lá bay tan tác
Thu lạnh bao giờ thấm ướt hồn côi

Mấy khi nâng chén hởi người tri kỷ
Một góc trời xa một ánh trăng tà
Rót giữa trời không ấm nồng cơn bĩ
Ngọt đắng cho dù hãy uống cùng ta

Thí dụ mai kia có lần ngồi lại
Thắp sáng bên trời ngọn lửa hồng chung
Câu hát trùng hoan nợ đời trang trải
Nối lại vòng tay ngày ấy vô cùng

Vũ Thị Thiên Thư

Em và Ta

Em và Ta

 

Em momg manh sợi tơ vương vấn

Phiêu phất phù vân dấn buị trần

Ta tiếng hát bên trời lận đận

Dòng trầm luân lạc dấu tình chân

 

Em là cánh hương mơ miên viễn

Mộng Trang Sinh lưu luyến giấc Hoè

Ta cội từng  quanh năm bất biến

Buông tàng tựa gốc lá nghiêng che

 

Em  bay như cách chim mòn mõi

Dừng lại cùng ta một góc rừng

Chắng thệ không nguyền thương bối rối

Gieo mầm kết trái gặt bâng khuâng

 

Em cứ là tơ là sợi tóc

Thời xanh thuở trắng vẫn cưu mang

Ta cứ bên trời ươm thơ mật

Vì em vẫn hát giữa mây ngàn

Vũ Thị Thiên Thư

Mua Láng Giềng Gần

 

Mua láng  giềng gần

 

–          Ronny, tại sao con chó cuả ông cứ nhắm vào tôi mà sủa ỏm tỏi thế? Coi chừng có ngày tôi nổi nóng sẽ đập nó nát đầu đó.

–         Larry, đừng nóng, từ từ chúng ta sẽ giải quyết nhé.

 

Anh láng giềng Larry chặn  tôi ngoài đầu ngõ, anh ta dọn về đây hơn năm nay, rất ít khi gặp nhau trong tuần, công việc của chúng tôi không làm giờ  hành chánh, có khi hắn về thì tôi đi, giơ tay chào xong, đường ai nấy bước. Mãi mới có ngày nghỉ trùng hợp, khi ra ngoài cắt cỏ, hỏi han nhau, mới hay là ngày xưa hắn cùng học một trường, nhưng là lớp đàn em. Anh ta khá siêng năng, luôn chăm sóc nhà cưả,
sơn sửa thường xuyên. Điều khó xử là anh nuôi hai con mèo, mà tôi lại có hai con chó. Chuyện chó mèo là chuyện dài từ ngàn xưa. Hai chú chó trong nhà tôi từ khi về đây, chưa hề trông thấy các con thú vật nào khác, nhưng thiên tính vốn không hoà hợp, cho nên mỗi ngày khi chúng ra sân làm việc vệ sinh, hể thấy bóng chú mèo nào lảng vảng là chúng lại sủa ầm lên.  Nếu chỉ có hai chú mèo của anh láng giềng thì
thôi, đàng nầy, anh ta lại hào phóng nuôi cả những chú mèo vô chủ khác, hàng ngày anh  để thức ăn ngoài cửa sau, bầy mèo đói tụ tập đến ăn uống tưng  bừng, tán tỉnh nhau ầm ỉ, sau những ngày hội hè đó, chúng thi nhau sinh sản thêm. Chúng dần dà lấn đất, sang làm vệ sinh phóng uế rồi chôn đầy trong sân nhà tôi, Hai con chó  lại lồng lộn đi ngửi mùi và cào cỏ tìm dấu vết. Tôi đã không cằn nhằn thì thôi chứ, vì hai con chó của tôi không sang  làm bừa bãi bên sân nhà anh, không bén mảng đến gốc cây buị cỏ, trong khi mấy chú mèo ngang nhiên vào hiên nhà tôi ngồi chểm chệ như chủ nhân ông. Mẹ tôi đã lớn tuổi, mắt kém, không nhìn  thấy chunh quanh, nhiều lần vấp té. Tôi cứ ngại Mẹ ngã vì không trông thấy mấy chú mèo con nằm la liệt trên bậc thềm . Mỗi lần nhắc đến thì Mẹ lại gạt đi, bảo không cần phải lo lắng. Mẹ có thể tự sống, tự lo liệu, chưa mù lòa, chưa bại xuội…

Tính  tình cuả Mẹ, hàng xóm đều biết, mấy chục năm nay, từ khi Bố mất, Mẹ vẫn gìn giữ ngôi nhà nẩy, nhiều lần tôi khuyên nên bán đi,
dọn vào  chung cư nhỏ hơn, không phải lo sân trước vườn sau, nhưng Mẹ luôn từ chối. Căn nhà nầy Bố Mẹ mua từ khi các con chưa chào đời, cho nên không thể dọn đi nơi khác được. Sau ngày Bố mất, tôi vẫn đến sửa chữa những gì hư hao trong nhà, mùa hè cắt cỏ, xúc tuyết mùa đông. Những khi tôi phải về muộn vì công việc cấp bách, thời tiết xấu, nhất là vào mùa đông tuyết rơi nhiều, tôi dặn bọn trẻ con trong khu phố, bảo chúng nó sang dọn giúp, tôi sẽ trả công.

Suốt thời gian Mẹ sống trong khu phố nầy, không hề làm phật lòng ai, luôn yêu mến, giúp đỡ mọi người. Sau khi về hưu, mẹ chỉ quẩn
quanh  làm thiện nguyện ở nhà thờ, đi chợ búa mua thức ăn, tham dự các cuộc du ngoạn cuả Hội Cao Niên. Mẹ không biết lái xe, nên chỉ dùng phương tiện di chuyển công cộng. Lần mẹ hụt chân té từ trên xe
buýt xuống, Chuá thương xót, không bị thương tích nặng nền, nhưng tôi năn nỉ mẹ đừng đi một mình nữa, khi nào cần thiết lắm, tôi sẽ lấy ngày nghỉ đến đưa mẹ đi.

Chính vì Mẹ khăng khăng muốn giữ căn nhà, không chiụ dời đi, cuối cùng tôi lại phải khăn gói dọn về sống chung, Mẹ ở tầng chính,
tôi ở tầng hầm với hai anh bạn khuyển. Dù  cho mọi người bảo tôi về bám gấu Mẹ, nhưng tôi biết hoàn cảnh cuả mình, để cho Mẹ sống đơn độc trong căn nhà rộng thênh thang, tôi sẽ không ngủ an giấc, cho dù gọi mẹ hàng ngày, vẫn luôn nơm nớp âu lo.

–         Mẹ ơi ! hôm nay đi chợ nha

–         Thôi, Mẹ không đi đâu, mình mẩy ê ẩm quá.

–         Sao thế trời chưa mưa mà, khớp xương Mẹ đau à, đã uống thuốc chưa ?

–         Ậy ! hôm qua đi Lễ về  bị thằng nhỏ lái xe tung vào, hôm
nay mới thấy đau

–         Trời đất, sao Mẹ không nói, có sao không? Phải đưa đi bác sĩ khám mới được

–         Làm gì mà hốt hoảng vậy, té chút thôi, đâu có gẫy mảnh xương nào. Tội nghiệp thằng nhỏ, chạy cái xe cũ mèm, nó cuống cuồng nhào xuống, đỡ Mẹ dậy, sờ tay nắn chân, coi Mẹ có bị gì không, còn năn nỉ ỉ ôi, nó không có bảo hiểm, gọi cảnh sát làm biên bản thì nó đi tù..

–         Nó biết vậy sao không cẩn thận, nhỡ cán chết người.

–         Mẹ đã chết đâu mà làm nhặng lên vậy ?Thôi, tại mình xui xẻo, nó bị bắt mình cũng có vui gì, rủi nó có vợ con, lấy ai chăm sóc, còn tội hơn.

Đó, tính tình mẹ nhân từ như vậy, làm sao tôi dám để cho mẹ sống tự mình? Khi tôi dọn về nhà với mẹ, bạn bè không hiểu  nên cười chê, nhưng bạn bè dễ kiếm, mẹ có mệnh hệ gì, tôi hối hận cả đời. Chỉ tội hai con chó, chúng nó đang từ nơi rộng rãi ở ngoại ô, nay về chui rúc với tôi trong tầng hầm ở khu phố cũ, nhà cửa san sát, từ cửa sổ nhà bếp bên nầy có thể thấy bên trong nhà láng giềng bên kia, nhưng dần
dà, rồi chúng nó cũng sẽ quen thôi.

Đang phân trần với Larry, thấy bóng Mẹ hiện ra sau khung cửa, chưa kịp giải bày,

–         Ronny, vào nhà ngay cho me

Tưởng rằng tôi và Larry đang gây gỗ với nhau, tôi xua tay bảo Mẹ an tâm, tôi sẽ vào sau khi nói chuyện với Larry.

–         Nầy ông bạn, chúng ta là láng giềng, nên sống hoà thuận với nhau, tôi không phiền anh và ngược lại, thú vật chúng nó không hiểu điều nầy, mấy con chó cuả tôi không biết ông, chúng nó ngửi mùi lạ, nhất là giống mèo, cho nên chúng mới sủa ran. Bây giờ mời ông sang nhà, tôi sẽ giới thiệu cho chúng biết ông, sau đó tôi đưa cho ông mấy khúc bánh khô, thứ  giành riêng cho chó, ông cho chúng  ăn, chỉ cần có thế thôi, chúng quen hơi thì khi gặp ông sẽ thôi không sủa nữa. Mẹ tôi lúc nào cũng có ổ bánh nướng thơm ngát trong nhà, còn ông thích bia thì tôi cũng có nửa lố đây.

Mẹ ngạc nhiên thấy Larry theo tôi vào nhà, Tôi mở lời

–         Mẹ ơi! Larry sang thăm, tuị con xuống nhà uống vài chai bia với đậu phộng rang, Mẹ có gì cho chúng con tráng miệng không?

–         Có ổ bánh mới nướng, chúng mầy có ăn thì Mẹ cắt ra

Sau khi Larry uống mấy chai bia và cáo từ, hai chú chó lon ton chạy theo tiễn anh ta ra cổng rào, Mẹ chùi tay vào  tấm áo choàng trước ngực, ôm lấy tôi

–         Ronny, con làm Mẹ rất hảnh diện, thêm bạn bớt thù, hơn nữa là chòm xóm với nhau, chớ vì chuyện chó mèo mà sinh ra hiềm khích.

Tôi sống nửa đời người, ngũ thập tri thiên mệnh, vậy mà chỉ cần một câu nói cuả Mẹ thôi, cũng làm cho tôi nghẹn lời.

 

Vũ Thị Thiên Thư

Anh Hai

 

Anh Hai

– Anh Hai gọi nghỉ đi, mình chơi với cả nhà, vui lắm

– Baybee, mình không nên gọi nghỉ, khi nào mình muốn
nghỉ thì phải xin phép trước, người ta sẽ xếp thời khóa biểu cho người khác làm
việc, người ta chia thời gian cho mình, mình lại gọi nghỉ để đi chơi như vậy là
không có trách nhiệm.

Mẩu đối thoại
cuả hai anh em ghi nhớ trong lòng tôi cho đến bây giờ , Anh Hai dạy cho em bé một
bài học trách nhiện và bổn phận từ thuở hắn chỉ mười sáu tuổi đầu.

– Bố , Anh Hai không thích làm việc cho cửa hàng nầy
nữa đâu.

– Tại sao vậy ?  Bộ họ kỳ thị  hay là
xử ép con hở ?

– Không Bố à , nhưng họ muốn con phải đề nghị bán
cho  khách hàng những hệ thống  máy vi tính  mới rất đắt tiền, nhưng mình không bán như vậy
được, vì khách hàng không cần loại máy đó, họ chỉ cần máy vừa tuí tiền, chức
năng đủ dùng cho công việc họ muốn làm thôi, người ta tin mới hỏi mình mà mình
bán thứ đắt tiền không cần thiết như vậy là nói dối đó Bố.

– Nghỉ, không cần phải làm nơi đó nữa, Bố chưa chết
hay tàn tật mà ,con ở nhà đi học được rồi , Bố vẫn đi làm còn dư sức nuôi con.
Chỗ làm không lương thiện, bỏ ngay…

– Bố , mình phải báo với họ là mình sẽ nghỉ  sau hai tuần để học chuẩn bị kiếm người khác,
mình không muốn bỏ công việc ngang , Bố noí…

– Thì Bố nói không cần phải đi làm, đi học quan trọng
hơn , còn có cả đời để làm mà. Mình phải làm sao không trái lương tâm thôi

– Dạ, Bố , mai mình nói với  ông xếp hén.

– Bố cho anh Hai tiền, đi xem xi nê với bạn đi

– Bố , mình có tiền mà , hơn nữa mình ở nhà chơi Video
game , hay đọc sách cũng được mà

– Nhưng ở nhà hoài có buồn không?

-Không sao đâu Bố. Mình có nhiều thứ để chơi lắm.

– Nhưng phải nói với Bố khi nào cần tiền.

– Bố, anh Hai biết mà , mình chưa cần tiền đâu Bố ơi
! Hôm qua Best Buy gọi đi phỏng vấn đó Bố, chắc họ sẽ mướn mình vài tuần nữa
thôi

– Lại là chổ buôn bán máy vi tính, Bố tưởng là anh
Hai không thích làm những chổ nầy

– Không, làm trong khu sửa chữa Bố à. Không phả đứng
bán bên ngoài, khi nào khách hàng đã  mua máy rồi thì mình  cài đạt Software và chỉ dẫn cách xử dụng cho họ,
máy bị hư hỏng thì mình sửa chữa lại…

– Bố đã nói rồi, đi
làm việc để học kinh nghiệm thêm cũng tốt , nhưng học hành quan trọng hơn, Bố
không muốn chuyện học bị xao lãng, có cần thêm tiền thì Bố cho, chớ đừng ham tiền
mà xin đi làm bây giờ, học xong rồi thì có cả đời để đi làm.

– Dạ, Bố , mình biết mà.

– Anh Hai, bài nầy Em bé không hiểu

– Baybee, phải giải từng giai đoạn một ,  trước hết làm như vầy nè …Thấy cái đó chưa ?

–  Thấy rồi
Anh Hai, vậy mà thầy giảng em bé lại  không hiểu, hừ !!

– Em bé không chú ý lúc đó, ngồi  lo ra trong lớp chứ gì , sao lại không hiểu ,
dễ quá mà..

– Không phải vậy đâu, tại Anh Hai kiên nhẫn, và giải
thích rõ ràng hơn , Phương cũng nói anh hai kiên nhẫn như Ông Thánh

[ Không
riêng gì Phương , Mợ, bác Lộc , bà Gwen…và ngay cả Mẹ cũng biết Anh Hai luôn kiên
nhẫn, rà rất cẩn thận kia mà… ]

– Anh Hai ,
IIlinois  Institude of technology  chỉ nhận có tám người vào chương trình nầy thôi.
Mèn! tới ba trăm đồng tiền lệ phí lận chớ đâu phải không tốn, vậy  mà có cả ngàn người nộp đơn lận

– Baybee, phải nộp đơn
đi chứ, không cần biết người khác ra sao, mình không nộp thì đâu biết mình có
cơ hội vào hay không. Anh Hai tin tưởng Em bé giỏi lắm đó , cứ  nộp thử xem, anh Hai cho em tiền đóng lệ phí

– Em có tiền rồi, chỉ không biết mình có đủ điều kiện
để vào không.

– Mình đã nhất quyết thì phải làm chứ, không sau nầy
lại hối hận.

Vũ Thị Thiên Thư

Mưa Mùa

 

 

 

Mưa mùa

Đôi chân bé nhỏ chạy lúp xúp theo Dì, đôi mắt sợ hãi ngước lên trời, trông theo đám mây đen kéo nhau bay vội vã, phút chốc như tấm màn che kín một góc trời. Dì bước chân nhanh thoăn thoắt, hai tay gom những tàu lá chuối xanh mượt đang trải ra phơi bên bờ ruộng đậu, Trân vừa cúi xuống nhặt một tàu lá lên, từng cơn giông gió quay quắt điên cuồng, rung chuyển những cành cây, tiếng sấm đầu mùa mưa tháng tư như tiếng bom đạn nổ ngang đầu, thân cây tre nhỏ gác ngang hai bờ mương lạn cũng run rẫy từng hồi dưới chân vội vã, Trân bịt kín hai tai, níu chân dì sướt mướt

– Con không đi, con không đi nữa đâu.

– Đừng sợ, có Dì bên cạnh, con ngồi xuống đây, chỉ còn một ôm nữa thôi, mình vào trại bà Tám trú mưa.

Mưa như trút nước, sấm chớp liên hồi, Dì ôm Trân vào lòng, mở khăn cột tóc ra lau mấy giọt nước mắt còn đọng quanh mi, tiếng mưa như điên cuồng quật vào mái lá, mấy cái cột tre lắc lư, bụi chuối phía sau hè trại oằn oại , hàng cây sua đũa bên bờ mương cúi rạp mình , Trân nhìn Dì

– Có khi nào giông cuốn luôn mái lá không Dì?

– Giông đầu mùa một tí nữa thôi, sẽ qua cơn, con ăn mạch nha nhé, Dì mang theo cho con nè.

Trân an tâm chui vào ngồi trong lòng Dì, miệng mút ngon lành viên kẹo mạch nha ngọt ngào

Giỗ Ngoại đầu mùa mưa, hàng năm phải vào tận vườn bà Tám Hiện để đốn lá chuối. Trân nhất định xin theo, trong lúc Dì còn bận cắt lá và đem phơi thì Trân lang thang thọc mấy hang cua, hay vớt mấy con ốc bưu to tướng cho vào thùng, chiều nay về Trân sẽ xin Dì cho vào bếp lửa than nướng lên ăn. Khu vườn chuối còn bao nhiêu là bí mật Trân chưa kịp khám phá. Cây ổi sai oằn nằm cạnh bờ ao, trái nhỏ ruột hồng, Dì bảo là ổi lộn kiếp

– Dì ơi, sao lại gọi là ổi lộn kiếp ?

– Tức là ổi mọc lên từ phân chim, sau khi chim ăn trái ổi chín cây, hột ổi không tiêu hóa rơi xuống đất mọc trở lại thành cây.

– Ghê quá, thôi không ăn nữa đâu.

Trân lớn lên bên quê Nội, mỗi năm chỉ được về Ngoại đôi lần giỗ Tết. Quê Ngoại là thiên đường của tuổi thơ, của thương vội yêu vàng.

* Cháu bà Nội, tội bà Ngoại *

Mẹ lớn nhất trong mấy chị em, Trân là cháu Ngoại đầu đàn, bao nhiêu thương yêu đổ dồn lại, lúc lên ba Ngoại còn ôm vào võng ru ngủ, lên năm Dì, Cậu còn thi nhau cõng qua cầu. Mùa mưa theo cậu ra vườn nhặt ốc, bắt cua đồng, tháng chạp theo ra ruộng ngủ giữ lúa, tát đìa, bắt mấy chú rùa con mang về bỏ vào nia, chọc cho chúng thi nhau bò, tháng tư vỡ đất cày bắt dế mèn, dế cơm !

Không còn nhớ bắt đầu từ bao giờ, quê Ngoại luôn thiết tha quyến luyến. Ngôi nhà ba gian lợp lá, vách gỗ xoài, nằm bên cạnh con sông nhỏ, nước mùa khô chỉ còn lại hơn thước chiều ngang. bờ sông bày hai bãi bùn đen, Trân thường thơ thẩn đếm mấy con thòi lòi trơ mắt ngó láo liên, mấy con còng già giơ cao đôi càng đỏ chạy tung tăng. Từ thềm nhà hai hàng tán đá xanh vuông vắn lót dọc theo dường xuống bến sông, nơi cây cầu ván bắt lơ lững, một nửa cuối cùng nối vào bằng một thân cây dừa già, Ngoại đẽo thành những nấc để làm chổ bám chân, thân cây luôn chìm sâu trong nước, chỉ bày ra vào mùa khô, khi nước sông rút gần cạn đáy. Cây cầu dừa mỗi khi bước xuống xuống phải lột dép ra cầm trên tay , hai bàn chân từng bước một, bám chặt xuống mắc khất, chỉ cần sẩy chân là rơi bệt xuống, bùn đen rất mềm, không đau , nhưng cũng đủ ngượng chín người.

Mùa gió bấc, Dì dậy nhóm bếp từ khi tiếng gà chưa gáy sáng, nhặt một ít lá dừa khô, xếp làm đôi, kê vào ngọn dèn dầu leo lét, chờ cho ngọn lửa vừa bén, cho vào lò, đổ lên một máng trấu, tiếng lách tách kêu vui từ ngọn lửa hồng vừa bén , mặt Dì dưới ánh lửa chập chờn sáng như ánh mặt trời mới mọc.Hàng năm, Dì bắt đầu tráng bánh từ đầu tháng chạp, bánh tráng đơn giản chỉ là thứ quà Tết đặc biệt của quê Ngoại, sau nầy Trân mới hiểu nhiều hơn , với Dì , đó là chi phí tiêu dùng cho ngày Tết, làm quà cáp kiến biếu hai bên họ hàng !

Tháng chạp, năm nào được theo Mẹ về Ngoại là cả một niềm hân hoan, hạnh phúc. Sáng sớm dậy, gió bấc gay lạnh, múc vội gáo nước trong lu, Dì với tay lấy ấm nước nóng phía sau lò tráng bánh pha thêm vào cho Trân rửa mặt. Lạnh thì đã có ống khói xây gạch tô đất bùn làm thành lò sưởi, hay đến đứng tựa bên miệng lò, giã vờ canh lửa, chờ cho viền trấu vòng quanh cháy đỏ, dùng thanh sắt dài và mỏng thọc vào khều ngang nhẹ nhàng, xúc một máng trấu khô cho vào, rồi mang cái thúng con chạy vào bồ xúc thêm một thúng nữa đổ cho đầy cái cần xé bên cạnh. Dì chỉ khen một tiếng giỏi giắn là không cần chờ nhắc nhở Trân đã lăng xoăng chạy đi ngay. Bao giờ đói bụng, chỉ giã vờ hỏi

– Ngoại ơi! Bánh nầy rách rồi, con xếp lại thành bánh ướt nhé .

Bánh tráng quê Ngoại nổi tiếng, vừa mỏng vừa dai. Ngoại chọn lúa từ vụ mùa trong năm, đến tháng chạp mang di xay thành gạo, nhặt hết thóc lúa lẫn lộn trong gạo rồi cho vào chậu ngâm qua hai đêm ,xả nước cho thật sạch nhiều lần ,rồi mới xay thành bột, lại tẻ nước và pha lại cho đúng lượng trước khi mang ra tráng bánh.Lò dùng để tráng bánh xây bằng gạch nung, có ống khói cao, miệng lò lót những thanh sắt mỏng nằm ngang như từng nấc thang dể lấy không khí cũng như chặn không cho trấu đổ ào ạt xuống làm ngột lữa . Trên mặt lò khoét hai lổ trống làm bếp, bếp trước đặt một cái chảo đụng thật to, bên vành chảo là một khung tròn bằng đất nung, trên miệng giăng một mảnh vải làm khuôn, bốn góc và bên cạnh khuôn vải vuông căng những sợi dây dài cột lại bằng gạch nung, nặng nhẹ tùy theo góc độ, vì khung vải phải căng thật thẳng mới có thể tráng bánh được. Phía sau là một bếp nhỏ hơn, thường để giải nhiệt hay đun nước sôi, nấu nướng thức ăn trong ngày cho đở tốn thêm củi lửa. vì sau khi đã đốt lò thì thường phải thay phiên nhau tráng bánh liên tục để phơi cho kịp nắng.Dì ngồi bên lò từ khi trời chưa rạng, bánh chín mang ra trải lên trên vĩ đan bằng lá dừa , chồng lại thành từng cao, chờ cho đến lúc mặt trời lên, màn sương sớm tan đi thì mang vĩ ra phơi. Thường, nắng tốt, chỉ mất chừng nửa ngày thì bánh khô, mang vào gở từng cái, đếm thành chục rồi cột lại, công việc nhẹ nhàng nhưng bận rộn suốt ngày. Lò tráng bánh xây trên khoảng sân vuông, cạnh con rạch nhỏ bên hông nhà, một hàng khạp da bò lớn kê dọc theo cho tiện việc mang nước lên, hàng năm sắp đến tháng chạp, chỉ cần tu bổ lại, đốn thêm lá dừa đan vĩ mới .Sau mỗi mùa tráng bánh Ngoại phải tháo mấy thanh sắt mỏng ở miệng lò ra , mang cất kỷ tránh nắng mưa chóng rỉ sét , chờ đến mùa sang năm, và trước khi mở lò Ngoại thường cúng kiến rất cẩn thận, mỗi mùng ba là ngày Tết nhà, Ngoại luôn nhắc bầy con cháu mang giấy vàng dán vào ống khói để mừng Tết, không được quên, ông lò nổi giận sẽ cho lửa cháy không đều, bánh tráng hỏng, thất mùa !.

Mỗi năm Dì tráng ba thứ bánh khác nhau, loại bánh tráng trắng, mỏng như lụa, dùng để nhúng nước cuốn gỏi, cá lóc nướng trui, dưa cải chua xào … Gần Tết, sau khi lúa mùa đã gặt phơi xong, cũng là muà tát đìa, cá lóc, cá trê, cá rô, cá sặc, Ngoại mang về xẻ khô, làm mắm hay chứa lại trong lu chờ con cháu về ăn Tết. Cứ mỗi lần giỗ Tết không thể thiếu món cá lóc nướng trui. Ngoại đốn sẵn tre già, chẻ thành que, một đầu chuốc nhọn, khi mang cá lóc đi nướng thì xuyên từ miệng cá xuống đuôi, cắm xuống đất cạnh bờ sông, đầu cá nằm dưới, phủ lên một ôm rơm khô và đốt lửa, canh cho đến lúc tàn lửa, khều tro than và lấy nguyên xiên cá ra, cạo bỏ lớp vẫy đã cháy đen, mang vào cuốn bánh tráng với rau húng quế, xà lách non, chấm vào nước mắm pha với me chua ngọt. Chỉ nghĩ đến đã thấy cồn cào nhung nhớ.

Bánh tráng dừa là loại bánh dầy hơn, có lẫn mè, dùng để nướng và cùng ăn với bánh phồng nếp. Ngoại thường ngâm mộng nếp mới nấu thành mạch nha để dành ăn trong năm, Trân mê lắm mạch nha kéo thành sợi trên bánh tráng dừa mới nướng nóng hổi, mấy chục năm sau, những ngày lớn khôn, tha phương, bánh kẹo đầy dẫy trong ngày đầu năm, vẫn không thể quên món ăn mộc mạc do chính bàn tay Ngoại.

Bánh tráng ngọt mỏng hơn, dùng đường cát, nước cốt dừa,và mè trộn lẫn trong bột sau khi bánh khô rất dẻo, mấy chị em mang ra cuộn lại thành từng ống như điếu thuốc giả làm ngưới lớn phì phà . Bánh ướt ngọt là món không thể quên được, Trân bao giờ cũng nhắc Dì ngâm đậu xanh bóc vỏ làm nhân bánh ướt, đậu nấu chín trộn với dừa rám vỏ bào sợi, bánh vừa tráng xong, cho nhân vào, xếp lại thành từng mảnh dẹp dài hơn gang tay, khi ăn thường cuốn tròn lại, chấm muối mè rang vàng giã nhỏ ,thật là đơn giản, thật thà nhưng mấy chục năm qua vẫn nhớ.

Dì như cái bóng thân quen, mỗi mùa mỗi thứ, bao giờ về quê cũng sắp sẳn những thức ăn Trân ưa thích. Những trò chơi hàng ngày, tập bơi trên chiếc xuồng ba lá trong con rạch nhỏ đầy bóng cây xanh, cây dầm con Ngoại chuốc bằng thanh gỗ thật mỏng, bảng dẹp gần bằng nửa gang tay người lớn, tay cầm nhỏ lại cho vừa bàn tay , cầm cây dầm xinh xắn , ngồi trước mũi xuồng khua nước, vọc nước nhiều hơn bơi, cây dầm nhỏ như bàn tay thì sức nào mà đưa đẩy? Dì luôn nhắc Trân cẩn thận, sợ lao chao rồi rơi xuống nước.

Sang mùa nước nổi, trời nước bát ngát mênh mông, sóng lúa xạ lao xao, nước trắng xoá đến tận chân trời, từng chòm cây xanh trên gò cao như vết chấm phá điểm trên nền tranh lụa trắng, ngồi trên chiếc xuồng con con, đi từ liên tỉnh lộ về, Dì thường chống tắt ngang ruộng luá, dọc theo bờ ven, ranh giới cho nhửng thủa ruộng xanh là hai hàng điên điển, thân cây nhỏ mong manh, nhánh trĩu nặng từng chùm hoa vàng rực rỡ.

– Dì ơi! Hái cho Trân chùm hoa vàng kia đi

– Ngồi yên đó, Dì sẽ dừng lại, coi chừng nghiêng xuồng rơi xuống uống một bụng nước đồng bây giờ, chổ ruộng nầy sâu lắm .

Dì chống dầm xuống, giữ cho xuồng nằm yên, lột nón lá và lật ngữa ra ,hái từng chùm hoa vàng, vừa hái vừa giải thích là hoa điên điển trộn gỏi chua, hay làm nhân bánh xèo, xào thịt nạc cũng ngon lắm. Khi đi ngang đầm nước, nhìn hoa súng dại đang khoe màu, Dì lại ngưng dầm, nhổ một bó cho Trân. Bông súng ma thân màu xanh, hoa màu trắng nhụy vàng mơ, bông súng dại thân màu tía, hoa màu hồng cánh sen nhụy trắng. Tướt bỏ vỏ ngoài, thân cây bông súng bên trong rất dòn, Ngoại thường trộn sổi ăn mắm sặc kho, hay nấu canh chua cá. Dì dạy cho Trân cách lột cánh hoa súng, bên trong đài hoa là trái nhỏ ,có hột thật mịn, ăn vào nhơn nhớt. Trên đường về còn vớt thêm được một mớ rong mã đề, lá dài lằn ngoằn, trái nhỏ nhọn như trái cà na, vỏ bao quanh có khía như mướp. Trái mã đề ăn vào cũng nhớt như hoa súng, nhưng vị ngọt hơn.Chỉ con đường về nhà đã chứa bao nhiêu kỳ hoa dị thảo của tuổi thơ, cả một kho tàng vô giá, Trân chỉ muốn được đi hoài, đi mãi, đi theo màng nước mênh mông và sóng lúa chập chùng .

Buổi tối, lúc Dì ngồi may, Trân lân la chơi bên cạnh, trong tiếng kót két của chân đạp máy may nhịp nhàng. Ngọn đèn dầu leo lét soi cái bóng dài ngoằn lên vách, chắp hai bàn tay lại, đùa với bóng mình, khi thì như người đàn bà đi chợ, khi thì cánh bướm bay chập chờn hay cô thiên nga dỏm dáng .Trò chơi thật đơn sơ chỉ cần ngọn đèn và đôi bàn tay di động soi bóng in lên vách , không gian thật bình yên, thỉnh thoảng tiếng chắt lưởi của con thằn lằn tiếc của nảo nề trên vách ván, pha vào tiếng tắc kè chậm rãi trong góc nhà .Chán chê, Trân leo lên cái võng do chính tay Ngoại thắt lại bằng sợi vải thừa Dì dành dụm bấy lâu.

– Dì ơi ! Dì hát ví dầu đi

Dì vói tay đong đưa cái võng nhịp nhàng, đuổi bầy muổi đói vo ve, tiếng Dì hát ru thật nhẹ nhàng :

Ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó di

Khó đi dì cõng con di

Con đi đường bộ,Dì đi đường đời !

Đèn Sài gòn ngọn xanh ngọn đỏ

Đèn Mỹ tho ngọn tỏ ngọn lu

Anh về anh học chữ nhu

Chín trăng em đợi mười thu em chờ..

Câu ca dao ngọt như mạch nha, thấm như phù sa vào ruộng đồng. Những bài hát nghe như tiếng nước chảy, như mây bay, như hơi thở nhẹ nhàng. Giấc ngũ của tuổi thơ không bận bịu âu lo, chỉ đôi câu hò đã thần tiên đầy mộng Dì vẩn ngồi lặng lẽ bên máy may, chiếc bóng đơn thầm lặng với tháng ngày, trong lòng đêm đen có bao nhiêu ước mơ, có bao nhiêu con đường, những nhánh sông con đổ về sông lớn, nước trên nguồn về mãi biển khơi!

– Dì ơi! Sao hôm nằm ở hướng nào vậy?

– Sao hôm nằm về Phương đông, Trân có thấy chút ánh sáng lấp lánh sau rặng ô môi kia không?

– Sao mờ quá vậy ? Chẳng giống như Dì kể chuyện chút nào.

– Trân phải chờ trời tối hẳn, bấy giờ sao mới sáng hơn.

Buổi tối, nằm trên đống rơm khô, trên đầu là một vòm trời đầy sao, Trân tẩn mẩn đếm, một, hai, có những ông xanh biếc, có những ông vàng hoe, Dì bảo ông vàng sắp đi ngũ, ông xanh sắp đi hẹn hò, ông sao trắng rơi xuống trần làm vương miện tuổi thơ!

Tháng chạp, mùa khô, lúa mùa đang độ cắt, những cánh đồng bát ngát vàng ươm, con rạch nước cạn khô nâu thẳm, gió bấc thổi hiu hiu .

Cuối sân, cậu Hoàng mang nóp đệm ra trải bên cạnh đống lúa vừa đập xong, mùi rạ mới thật nồng nàn, Dì mang mấy củ khoai lang Dương ngọc ra vùi vào lửa rơm, bên thửa ruộng bên kia chỉ thấy bóng tối lờ mờ, cậu Thi vừa đi tuần một vòng, đốm lửa đỏ bay bay từ ngọn đuốc rơm lập loè khuất dần, tắt ngấm. Giữa khoảng không gian im lặng, tiếng sáo trúc của cậu Hoàng thật thiết tha, từng âm thanh nhẹ nhàng cao vút.

– Dì ơi! Sao cậu hay thổi sáo trong đêm ?

– Đêm là lúc không nhìn thấy người, chỉ thấy chính mình thôi, mai kia lớn lên Trân sẽ hiểu .

Trân cầm cái lượt sừng, chải từng dòng tóc mượt, tóc Dì dài như dòng sông, đen tuyền, che kín một bờ lưng. Vết thẹo nhỏ nằm ngang như ngấn cổ, luôn che khuất dưới dòng tóc mượt mà, Trân xoa nhẹ tay hỏi

– Dì có đau không ?

– Lâu lắm rồi, đã không còn cảm giác nửa.

– Tại sao Dì lại mang vết thẹo vậy?

– Lúc nhỏ như con, Dì bị lưởi hái cắt.

Dì có ấm ảnh xoả tóc chụp ngoài hiệu Tân Thuận , mái tóc dài gần tới gót chân, Ngoại bảo đốt đi, người trong ảnh nhìn buồn như vọng phu, Trân xin lại, mang tấm ảnh cất đi. Những năm trung học sau nầy , tấm ảnh ép vào quyển nhật ký mang theo từng lớp học , cuối cùng thì chung với mớ sách vở cháy theo ngọn lửa hồng trong chiến dịch văn hoá, số phận rồi cũng trở thành tro bụi như lời Ngoại ngày xưa .

Dì theo chồng, khăn voan áo lụa, đầu mùa mưa. Không còn những ngày theo nhau ra đồng bắt cua, bắt ốc, mỗi lần về thăm lại thấy Ngoại lưng còng hiu hắt hơn. Những ngày giỗ Tết, Ngoại vẩn cắm cúi sữa soạn, mỗi vụ mùa màng vẫn dành dụm phân chia, bánh tráng Tết quê Ngoại không do đôi bàn tay của Dì, hương nhạt nhẽo. Bấy gìơ thì Trân lớn hơn , thường theo Ngoại đi cúng giỗ các nơi trong họ hàng, mùa hè, dã dám một mình theo xe đò về thăm quê Ngoại.Trân nhớ như in, tháng nào giỗ nhà ai, năm nay trong thân tộc nhà nào cưới gã, mỗi lần đi thăm họ hàng Ngoại luôn khoe

– Nhìn con bé, năm nay đã lớn bộn rồi đó.

Lần theo Ngoại sang ăn giỗ bên nhà chồng và luôn thể thăm Dì, Trân theo Dì vào buồng hỏi nhỏ

– Dì ở đây có buồn không? Về thăm Ngoại không có Dì, nhà vắng quá.

Đôi mắt Dì long lanh Chiều xuống, Ngoại bảo chào thưa ông bà để trở về, Trân nhìn thấy Dì đứng tựa cửa buồng đôi mắt đỏ hoe. Trân trở vào ôm chặt Dì rồi theo Ngoại xuống bến sông, nhìn lại vẫn thấy bóng Dì đứng tựa gốc cây dừa, thật nhỏ, nhìn theo..

Năm học đệ ngũ ở tỉnh lỵ ,về thăm nhà nghe mẹ kể lại: Dì đã ra riêng, Trân đón xe đò về thăm, căn nhà lá nhỏ còn thơm mùi tre mới đốn, nằm dọc theo tỉnh lộ ,cách chợ quận hơn cây số, chung quanh nhà trồng một vài cây ăn trái lưa thưa, hai cây dừa lửa vừa đơm bông bên cạnh cái mương đầy nước trong vắt. Vừa bước xuống xe, nhìn sang, thấy Dì đang hái rau, ánh mặt trời chói chang, nghe tiếng xe ngừng, Dì che mắt, ngước mặt, thấy cái bóng nhỏ quen thuộc băng qua đường, mừng đánh rơi cả rổ rau trong tay.

– Sao con dám đi một mình vậy?

– Con nhớ Dì !

Nắng ban trưa long lanh trong đôi mắt, Dì nắm bàn tay như những ngày nhỏ dại, đôi bóng ngã theo bước chân reo vui .Căn nhà đơn sơ, ngăn nắp, trong mỗi góc có bàn tay chăm sóc của Dì, bên cạnh cái máy may, quyển sổ tay nhỏ, ghi lại tỉ mỉ từng đồng chi thu, trong giàn bếp treo thẳng hàng mấy cái nồi chảo, ấm nước, khung cửa sổ nhỏ nhìn ra giàn mướp đầy hoa, nằm bên cạnh mảnh vườn rau muợt, ở cuối vườn, dây mồng tơi bò quấn quýt quanh mấy cái cọc tre. Chiều xuống, Dì ra giàn cắt trái mướp đầu tiên đãi con bé canh cá rô, dượng vớt mấy con ốc bưu to tướng dưới mương về làm quà

– Sao dượng lại biết con thích thứ nầy vậy ?

– Thì Dì vẩn nhắc con chứ ai, con là cái bóng của Dì mà.

Buổi tối, nằm trăn trở trên chiếc giuờng tre, Dì vẫn xoả tóc ngồi bên chiếc máy may tiếng chân đạp đều đều, Dượng chuốc tre làm đũa cạnh ngọn đèn dầu lung linh, Trân nhớ làm sao, tiếng hát êm ái, bản vọng cổ sáu câu dài tha thiết, hay những bản vắn ngọt ngào, điệu Nam ai u uẩn, bài Lưu thuỷ hành vân nhẹ nhàng!

– Dì ơi! Sao dì không hát nữa vậy ?

Những năm tháng sau trung học đi xa, quay quắt những vòng soay tuổi lớn, lâu lâu vẫn trở về thăm ngôi nhà nhỏ với Dì Dượng và mấy đứa trẻ thơ, căn nhà đã bao nhiêu lần dựng lại, mái lá thay bằng mái tôn , vách tre thay bằng vách ván, hàng cây ăn trái đã lần lượt bao mùa. Hai cây dừa xoã lá bên mương giờ đã vươn cao quá nóc nhà. Mấy đứa bé mừng chị về đứng thập thò trong khung cửa.

Từ giã con đường liên tỉnh, khăn áo về thủ đô, những tháng đầu mùa mưa lướt thướt, nằm trên gác nhỏ hầm hập sức nóng ban ngày, tiếng mưa trên mái tôn, tiếng sấm đầu mùa chìm lắng trong trăm ngàn tiếng động của thành phố. Sách vở nhai như kinh kệ, nhìn ra vòm trời hoả châu loé sáng đêm đêm, những ông sao sáng trong ký ức miệt mài, không biết ông sao trắng nào đã rơi xuống thành ước mơ, bùng lên rồi tắt hẳn? Mưa đầu mùa, mưa điên cuồng, mưa thịnh nộ, mưa cuốn trôi bao nhiêu giấc mơ, từng ngày xây đắp, mưa gào thét nhớ thương khung trời cao vút xa xôi !

Đất trời đảo lộn, dã thú nhập thành, lang thang phơ phất, lúc trở về ngang tỉnh lộ ghé lại thăm Dì Dượng, vẫn mái nhà xưa, hai cây dừa sắp lão, Dì bế thằng bé con èo uột trên tay, mặt buồn hiu hắt, nhìn quanh bầy trẻ nhỏ cũng im lìm ngơ ngác

– Sao em nóng quá vậy Dì? Em bệnh từ bao lâu rồi ?

– Đã hơn tuần nay rồi, Dì cũng không còn biết phải chạy nơi đâu nữa.

– Dì sửa soạn đi, mình đưa em đi bệnh viện Nhi đồng chửa trị .

– Mình làm sao đi được con? Thời buổi nầy !

– Còn nước, còn tát.

Thằng bé quặt quẹo, ngày nóng ngày lạnh, đêm từng đêm Dì ngồi ôm con trên tay, tiếng ru đứt doạn. Trân chạy đi chạy về, mấy vòng xe đạp con con, từng hộp thuốc chạy ra chợ trời tìm mua, Trân lén mang cái đồng hồ tay đem bán, Dì cũng bán đến chiếc nhẩn vàng cuối cùng thì thằng bé xuất viện, lồng ngực ốm trơ xương nhưng nhịp thở dều đặn, Dì không giấu nổi vui mừng, thôi thì đổi tên nó lại là Trường An, chỉ mong sao cuộc sống nó sau nầy như tên đặt .

Lần cuối cùng, sau bao nhiêu chuyến trốn đi, trở về, thất bại, lần nầy như một điềm báo, Trân ghé ngang thăm Dì trước khi lên đường đến điểm hẹn, uống ly nước chưa xong đã từ giã, Dì tần ngần đứng tựa cửa trông theo , bao nhiêu lần, từ thuở con bé ôm chân, đến khi thành thiếu nữ thướt tha áo lụa, bao giờ cũng là bóng Dì đứng trông theo Trời chuyển mưa, có phải là giọt mưa đầu mùa lất phất, giọt mưa lăn dài mặn đắng trên môi !

Vũ Thị Thiên Thư