GócRừng
Hơi lạnh gay gay của ban mai, sương sớm long lanh vương trên đầu ngọn cỏ, khu rừng câyxanh như vừa trở giấc, từng cành khoe lá nhỏ li ti, đang múa ca lơi lã, tiếng gió nhẹ nhàng hài hoà hợp tấu, hàng thông ủ rũ cũng vươn vai trở mình, lá mong manhkhua xào xạc. Những chuyến xe đi về cuối tuần, con đường mòn với hai hàng cây,đất còn ướt mềm sương thấm đẫm đêm qua, đôi vết bánh xe in hằn xuống từng ngày đã trở thành quen thuộc. Sớm mai, nhìn hững nụ xanh mơ lấm tấm trên cành khô, sức sống thật là kỳ diệu, vạn vật như bừng tỉnh lại sau giấc ngủ triền miên, giấc ngủ bình an suốt một mùa đông dài …
Cánh rừng bát ngát, những bông hoa tuyết trắng xoá tung bay đã biến đi mất dạng. Hàng thông xanh hờ hững đứng trong góc, cuối khu vườn, từng cành cây như cánh tay vuơn ra, tham lam ôm đầy những nụ hoa trắng mênh mang, mùa đông qua đi, cánh tay cây đã không còn nặng trĩu, thay vào màu áo xanh non tươi mát, đồng cỏ như
tấm thảm nhung êm mượt, hoa Dent de Lion nở vàng bát ngát, từng nụ xinh tươicánh mỏng manh khoe tơ nhuỵ lấm tấm rung rinh trong nắng sớm.
Thương ôm con lên vai, vổ nhẹ vào lưng rồi đặt con lên chiếc xe đẩy, đôi bàn chân nhỏ đong đưa, mấy sợi tóc lơ thơ, mỏng manh như
tơ trời . Nắng tràn ngập chan hoà, nắng lung linh nhảy múa, đôi bàn tay như chụp bắt cả một khoảng trời mênh mang. Thương trải mảnh chăn nhỏ, đặt chiếc xe đẩy kề bên, rồi ngồi xuống, bên cạnh chiếc xích đu, chỉ là mảnh ván nhỏ cột lại bằng hai sợi dây thừng, mắc trên cành cây cổ thụ trong khu vườn sau. Cầm quyển sách mở ra hờ hững, chữ nghĩa nhảy múa trong đầu đầy dặc, nhìn xuống đôi bàn tay con, mấy ngón nhỏ nhoi, thương quá, lại âu lo, ngại ngần, không biết những ngónmong manh nầy có đủ bám víu vào cuộc đời đầy trắc trở? Như giọt sương long lanh buổi sáng, rồi nắng sẽ mang đi về phương xa nào, sẽ tái sinh vào ngày kế tiếp, cái vòng lẩn quẩn, luân hồi. Nhìn xuống vầng trán và làn da non mịn mướt, những sợi gân xanh chằng chịt như dòng sông, con rạch, dẩn dắt từng giọt máu đi vòng quanh cơ thể. Vuốt nhẹ đôi má, cái miệng chúm chím, một chút sữa còn đọng trên
mép môi. Kéo chéo khăn lau nhẹ cho con, giấc ngũ bình an tuổi thơ, cái đầu nhỏ lắc lư rồi lại nhụi vào tấm chăn đắp, đôi mắt nhắm hờ, như nắm níu với cơn mơ còn sót lại. Cái bóng người lêu nghêu ngã xuống, dừng lại bên cạnh, tiếng nói nhẹ nhàng
– Chào cô, cháu ngủ ngoan quá.
– Chào ông, cảm ơn ông
– Tôi có làm phiền không, nhìn thấy cô thường mang
cháu ra sân phơi nắng.
– Vâng, suốt mùa đông ngồi mãi trong nhà, giống như
con gấu trốn trong hang. Bây giờ mới cảm thấy yêu quí những giọt nắng chói chan
của quê nhà, sau khi đã đi xa lơ xa lắt .
– Cô rời nơi ấy đã được bao lâu rồi?
– Một tháng, một năm , thời gian đã trở thành vô
nghĩa , khi không còn muốn xác định .
– Tôi hỏi cũng bằng thừa thôi, chúc cô một ngày vui
– Cảm ơn, và chúc ông như thế .
Thương cúi xuống, mảnh bút chì lăn lóc dưới chân, nhìn theo bóng người thanh niên xa lạ và mẫu chuyện không đầu đuôi. Cái bóng mảnh khảnh, ngã dài liêu xiêu trong nắng sớm, khập khểnh di chuyển chậm chạp qua hàng cây, mấy quyển sách cầm trên taỵThương đoán anh ta hãy còn đang cắp sách đến trường.Chút bình yên đầu ngày xao động. Khu rừng nầy biệt lập, phía bên kia là những căn trại dùng cho trẻ con vào mùa hè, khu nhà nguyện với vườn hoa cỏ mọc tràn lan, hàng trăm mẫu rừng, mười mấy căn nhà le hoe, chỉ có gia đình anh giám đốc và anh phụ tá giám đốc thường xuyên lui tới, anh ta đến nơi đây chắc hẳn phải là người quen thuộc với một trong hai. Khu rừng nhộn nhịp với ánh nắng mai, chim chóc đùa giởn đuổi bắt nhau, nhởn nhơ qua từng cành cây phong vừa trổ nụxanh mượt.
Mảnh chăn len đạp tung toé xuống chân, giấc ngũ chưa tròn đầy, đôi tay nhỏ quơ quào, chới với như muốn chụp bắt lại giấc mơ. Kéo lại
mảnh chăn đắp, Thương bế con vào lòng, ôm lại máu thịt cuả chính mình, nghe trong lòng như muôn ngàn con sóng vỗ, tiếng thuỷ triều rì rào, tiếng đại dương mời gọi bao la. Ðôi mắt trong suốt nhìn như mặt hồ phẳng lặng, Thương nhớ lại, từng cơn đau như biển động, cơn đau xé nát thịt da, từng mảnh trời tối tăm, từng giọt máu hồng chưa kịp đọng. Người ta nói vượt biển mồ côi, vượt sông vượt suối…Cơn
đau không ai chia sẻ, cơn đau không bàn tay nào nâng niu. Trăm hoa nở, nghìn tia nắng khai. Nối tiếp cho những đêm chong đèn nhìn con mà cào ruột thắt gan.
Từng ngày âm thầm nhặt từng sợi chỉ, may từng mũi kim…, chiếc áo nhỏ gói lại mớ thịt xương khúc ruột, cái miệng thơ ngây không khép chặt, từng đêm ngồi nhỏ từng giọt sữa, từng giọt nước mắt lăn…Con ơi! Nếu có phải trăm lần vượt cạn, vạn nẻo chông gai, đổi được cho con toàn vẹn một đời, Mẹ sẽ không ngại ngần dấn thân lần nữa .
Con ra đời, đã mang trong người định mệnh chưa biết khắt khe nào, chân chưa chạm đất, chồi lá chưa xanh, bão giông cuồn cuộn. Hai
tháng, Thương đau thắt ruột gan mang con vào bệnh viện, người y tá lặng lẽ bế con vào phòng rồi đóng cửa lại, Thương đứng nhìn theo, chỉ muốn ôm lấy con , chạy thật xa, chạy lên tận trời xanh hỏi rằng sao nghiệt ngã ? Con nhỏ nhoi, con mong manh, sao không cho Mẹ gánh hết mọi đớn đau dù có chịu thêm một lần banh da xẻ thịt, Mẹ cũng không chối từ, hãy cho Mẹ chịu cơn đau đớn, hãy cho Mẹ sinh con lại một lần, dù có chịu thêm chín tháng cưu mang , dù có thêm lần vượt biển mồ côi , dù có qua bao cơn phong ba bão táp …
Ðêm vô tận, ngày bồn chồn, chờ từng giờ, đến hẹn để vào thăm con. Ôm chặt con vào lòng, hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay Mẹ không rời,
Thương nhìn con đau quặn thắt, bàn tay nầy Mẹ ngày xưa xỏ từng sợi chỉ, khâu từng mũi kim, nhìn xuống vết cắt, trong lòng như dao đâm, muối xát, lạnh mùa đông chưa đủ tái tê, sao trong lòng như băng giá.Càng nhìn con càng thêm se thắt, Thương nằn nì, xin được ở lại trông con , “ cho tôi một chiếc ghế thôi, hay tôi không cần nữa, chỉ cho tôi ở bên cạnh con tôi ”…
Cánh cửa im lìm, màu của sự sống chết tranh nhau từng tí từng li, đêm thâu không dám chợp mắt, ngồi canh từng cử động, từng giấc, lau từng giọt mồ hôi. Thương lặng lẽ nhìn ống nylon nối vào cánh mũi phập phồng, tưởng tượng từng giọt dưỡng khí đang chảy qua, từng giọt thấm qua, từng giọt, hai bàn tay nhỏ chực chờ, nắm lại tay con, trong lòng trăm vạn mũi kim đâm, Con ơi !
Người thanh niên ngồi bệt xuống thảm cỏ, đặt quyển sách bên cạnh, thò bàn tay vuông vắn, ngón tay thẳng, khều vào lòng bàn tay nhỏ
nhoi, cử động nhẹ nhàng nâng niu, đôi bàn tay xinh xinh nắm chặt lại, con nở nụ cười thơ ngây, đôi mắt long lanh nhìn vào người đối diện, đôi môi thật rạng rỡ
– Cháu bao nhiêu tháng rồi vậy cô ?
– Cháu vừa tròn ba tháng
– Tôi có làm phiền cô không ?
– Thưa không, nắng ấm quá, hơn nữa trời đất không
dành cho riêng ai, tôi mang cháu ra hong chút nắng đầu ngày .
– Tôi thấy cô ra đây hàng ngày, và bao giờ cũng bút
mực trên tay, muốn trò chuyện cho vui, lại ngại rằng đã làm gián đoạn ý nghĩ của
cô .
– Tôi chỉ viết nhăng và suy nghĩ lan man thôi, không
nhất thiết .
– Cô về sống trong khu rừng nầy bao lâu rồi ?
– Từ mùa đông.
– Cô hay thật, tôi thì không chịu nổi cái vắng lặng
nơi đây, chỉ có cây mà không thấy bóng người, tôi đi suốt đoạn đường vào đây chỉ
thấy bóng nai ..
– Vâng, chúng nó đi hàng đòan, cả gia đình , sáng
nào cũng ngang qua, tôi có cảm tưởng chúng nó quá quen thuộc nơi nầy .
Chúng nó đi nhởn nhơ như những chủ nhân ông đang dạo mát, mà đúng là chủ nhân thật, vì còn ai ngoài mấy căn nhà trong góc đìu hiu, cả khu rừng trăm mẫu chỉ có hai gia đình, nếu như anh giám đốc và con chó Lulu cũng được gọi là gia đình. Thương và con có nguyên một căn nhà, trước đây dùng cho người y tá . Căn nhà thênh thang hai phòng ngủ , căn bếp nhỏ đủ để đun sữa, nấu ấm nước sôi pha ly cà phê sáng, Những đêm nằm nghe tiếng lá thông reo như lời thì thầm, bóng trăng non thập thò sau khung cửa. Thương ôm con ngồi tựa vào khung giừơng, ngọn đèn ngủ vàng vọt, chiếc bóng hiu hắt in lên vách .Cái miệng nhỏ nhoi cố gắng ngậm bầu sữa, những giọt hồi sinh lăn dài theo khoé môi.
Ngày Thương mang con xuất viện, mang theo những vật dụng và lời ân cần căn dặn, bà y tá còn cẩn thận viết vào mảnh giấy, thời khoá
biểu hàng ngày, giờ nào uống thuốc, giờ nào ăn…Về sống âm thầm trong khu trại, ngày qua ngày… Những tờ thư, khi qua đi khi trởø về, dăm khi, rơi xuống khoảng trống không. Ngày mang hành trang lên phi cơ, cũng là ngày quyết định gồng gánh một mình.Thương bình an chờ ngày sinh con. Ôm trong tay máu thịt của chính mình, nhìn vào đôi mắt trong vô ưu, trong lòng như muôn vạn vết thương âm ỉ, càng thương con đoài đoạn, nghĩ đến những ngày sẽ tới, nghĩ đến lúc cơn đau như biển động, lúc nhìn lại tận cùng, khi đôi nắm tay nhỏ như bấu vào cuộc đời gay go, khi đôi mắt trong mở to vào vùng ánh sáng nhân tạo trong đêm sâu, tiếng khóc xé khoảng không buốt tận, chút hơi sức cuối cùng bốc lên như những vết khói tan trong buổi chiều lặng lẽ.Nơi chốn nào cho cả Mẹ cùng con ?? Những buổi sáng ngồi bình yên trong nắng, những ngày dài tiếp ngày. Thương lặng lẽ nuôi con. Ngày một ngày hai, những mảnh thịt da nối nhau lại, đôi môi nhỏ nở nụ cười
nhẹ như nắng mai. Mùa hè, sức sống diệu kỳ, khóm hoa vàng trong sân rực rở.Chút yên tỉnh đầu ngày , không còn ngồi chuyện trò cùng bóng mình, không còn ngày vắng lặng vào ra, những mẫu chuyện bâng quơ, những săn đón nhẹ nhàng.
– Thương à, mùa hè sắp qua
– Vâng , tiếng ve kêu thê thiết quá
– Em có điều gì băn khoăn ?
Băn khoăn ? Mang cả cuộc đời ra chơi trò đen đỏ, đã chạy trối chết, chạy trốn những ràng buộc, vượt thoát những bàn tay, nhưng không vượt khỏi chính mình.. Thương nhìn xuống đôi vàn tay vuông vắn, ngón chặt chẻ đan vào nhau . Nhìn lại khoảng không xanh bát ngát, những tia nắng xuyên qua cành lá, ngoài kia là con đường dẫn vào
vùng trời vô định, Thương nghĩ đến những bước chân theo nhau, nghĩ đến cội tùng thân yêu, vững chắc. Bóng nắng in thành những tia muôn màu.
Xếp lại mảnh chăn đắp, những chiếc áo đã nằm gọn gàng trong thùng giấy, cuối chân tường, trong góc phòng, mấy quyển sách chồng lên nhau lặng lẽ chờ đợi. Cái chậu tắm, tấm gương soi mặt nhỏ, mấy quyển vở học trò, chút luyến lưu của một thời một thuở.Thương xếp lại từng chiếc áo sơ sinh, từng vật tuỳ thân lỉnh kỉnh vào trong một thùng giấy carton nhỏ, đi vòng quanh căn phòng, vệt nước mưa loang lỗ từ bao giờ còn lại trên trần nhà, những đêm sâu trằn trọc nhìn nhau nhưnhắc nhở. Khung cửa khôïng thể khép chặt, khoảng không gian bé nhỏ quấn quít, những tiếng trở mình của sàn gỗ nhắc nhở sự hiện diện của một đời sống nào khi xưa, khi hãy còn là cây sồi xanh lá mùa hè bát
ngát, hay cành trơ lóng lánh hạt tuyết sương. Bên kia hành lang, căn phòng nhỏ và chiếc giường đơn nằm hờ hững, căn phòng dành riêng, nhưng không bao giờ được đón người trú ngụ, Thương mang nệm gối vào phòng ngủ ngày đêm bên con, chiếc giường trống giờ cũng được xếp lại gọn gàng. Căn bếp, mấy cái tách, dăm ba chén dĩa đã quá thời xuân sắc, cái ấm nước đã trút cạn, cái bếp điện và mấy món đồ
dùng hàng ngày, dụng cụ đơn sơ, hầu hết các bữa ăn nấu từ nhà bếp lớn cho nên cũng chẳng có gí để phải thu xếp. Có chăng là chút nắm níu, chút hương khói nhẹ nhàng ngày đông rạng, lóng cóng những ngón tay, đun ấm nước đầu ngày pha chút cà phê, mang ra phòng khách nhỏ, khung cửa sổ đủ nhìn thầy những tia đầu ngày trời trong xuyên qua kẻ lá, vệt nắng đùa vui chạy đuổi những hạt sương muối hoá sinh thành những giọt ước li ti, từng giọt, từng giọt biến dạng , ra khỏi thế giới sáng loà, trở về cõi thâm sâu.
Thương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cội tùng chắc chắn,những bước chân không rụt rè, vững vàng, mớ hành trang chỉ võn vẹn dăm ba thứ lặt vặt, tất cả nằm gọn gàng trên chiếc xe vận tải nhỏ.
Ðóng lại cửa xe, đi quanh một vòng, thắt lại các mối dây cột, nhìn lại bóng dáng nhỏ nhoi đang ôm con tần ngầân nơi khung cửa, chút
nắm níu, chút vấn vương, những bước chân nhẹ nhàng. Ðôi bàn tay vuông vắn trước mắt, mở ra nhẹ nhàng Thương đặt vào đó những ngón nhỏ nhoi của chính mình, của cuộc sống bắt đầu, mái tóc măng tơ, đôi tay bé nhỏ nhú ra ngoài góc chăn phơ phất, từ giã góc rừng, về nơi bình an xa …
Vũ Thị Thiên Thư