America Beautiful

Saguaro National Park

Hãy nói về những người yêu thiên nhiên, đã trả nợ áo cơm, bây giờ là thời gian sống cho mình. Ngày chưa rạng , đã theo nhau khăn gói gậy gộc lên đường , đi duổi theo giấc mơ của thời tuổi thanh niên không thực hiện được

Ánh sáng nhản nhạt , ngày chưa lên , chỉ một vài áng mây vắt ngang bầu trời xanh biếc , ngọn đồi châp chùng, những chàng bù nhìn Saguaro [ Cactus nôm na gọi là Cây xương rồng ]

Dáng đứng khẳng khiu, thân trơ trọi, tuy vậy chớ dại mà sờ vào, những gai mịn như tơ, khi vướng vào da là bám chặt không rời .

Cây lớn rất chậm, khoảng một inche cũng mất từ 6 đến 8 năm, mất khoảng 70 năm mới trổ cành , mất 150 năm thì mới cao được 40 hay 50 feets và nặng hàng trăm tấn . Thân cây rút nước và chứa lại, che chở bằng lớp sáp bóng cộng thêm những gai nhỏ mịn chống chọi lại gió sa mạc cũng như muông thú. Hoa màu vàng nhạt mật ngọt là thức ăn cho chim muông, dơi , ong mật …. ngoài ra giống chim gỏ kiến [ Gila woodpeckers ] và Gilded Flickers khoét thân cây làm nhà ở, dọc theo đường đi , dầy dẫy các thân cây với các lổ hổng , các thân cây với nhánh cong ằn xuống vì chứa nặng nước trong thân, khi gặp mưa lủ thân cây có thể hút và chứa hàng chục gallons nước trong vài giờ . Tháng bảy mùa hè nắng cháy cũng là lúc trái cây chín trên cành, mùa của thu hoạch

Cây sống trong sa mạc trên độ cao nên chịu ảnh hường của gió khô, tuyết đọng , sấm chớp và ngay cả con người, những cây còn lại sống già nua cũng qua được 150 năm cùng trới đất .

Teddy bear or Jumping Cholla cactus

Nhìn em mong manh như tơ mềm mại như con gấu nhồi bông nhưng đừng dại mà ôm vào giá phải trà rất đắt , những gai nhọn đó bám vào là không nhả ra, em mọc theo các lối mòn rất dễ vướng chân. Khi em đơm hoa kết trái không chứa hột, nhưng không cần em thà ra nhhững cánh tay nhò lắn lóc trên mặt đất, bám và sinh sôi như côn trùng, khi còn xanh lẫn khi khô những gai nhọn nầy cũng có thể tự vệ bắng cách bám chặt vào thứ gì vô tình hay cố ý vường vào khu vực của mình .

Sa mạc còn bao nhiêu điều chưa khám phá , những gì trước đây đọc qua chỉ là hạt muối trong biền cả.

Sinh thời phu quân lầm bầm : Sa mạc tưởng là khô cằn , trơ trụi, nhưng bên dưới đó còn bao nhiêu điều chưa khám phá, cũng như đừng bao giờ coi thường phụ nữ bên trong cái vỏ mềm mại đó là nghị lực vô biên .

Vũ Thị Thiên Thư

America Beautiful

Tháng giêng Du Hành

   Lời hứa hẹn năm xưa …gắng bước .

   Vẫn lưu hành trong huyết quản , dòng máu phiêu lưu và những mẫu chuyện đường xa

1   Arizona 

   Ngày mùng ba tháng giêng, từ ngọn đồi Anaheim nhìn lên rặng núi tuyết trắng qua khung cửa sổ, chợt nhớ Phú sĩ Sơn năm nào, từ trong khung cửa tò vò của phi cơ nhìn xuống…

   Chất hành trang lên xe, lần nầy đi ngược lại con đường Tây tiến khi xưa, mỗi chặng đường đi qua là nhớ lại những chuyến đi trước đây, cũng đất đá cỏ cây , dấu chân nào đã để lại …

  Dừng chân ăn trưa sau khi qua biên giới, khoảng đường hôm nay sẽ mất gần tám tiếng lái xe, qua mỗi miền đất lạ , cỏ cây và cát đá cũng thay đổi, sa mạc ngút ngàn, đá chất chập chùng 

  Nhấp nhô những ngọn đổi đá troc. Trong trí tưởng tượng ngày xưa sa mạc là những đồi cát chập chùng bất tận, trong phim ảnh của thuở thiếu thời là những chàng cao bồi trên lưng ngựa , là những thành phố đìu hiu ngang qua con đường vắng tanh, gió cát quyện theo bước chân, nắng chói chang trút xuống, cũng con đường trước đây khi thẳng anh hai dặn dò các em “ chớ bước vào bụi gai, coi chừng Rắn “  Chuyến đi nầy tiểu đệ cũng lặng lẽ đi sắm một đôi giày ống bằng da che kín cổ chân. Thân sinh đã truyền vào bẩy con dòng máu phiêu lưu và luôn cả các đức tính, kể luôn bệnh ..sợ rắn!.

   Qua Nevada vào địa phận Arizona, hình dáng đăc biệt của tiểu bang là cây xương rồng Saguara,  những thằng bù nhìn đứng trên cánh đồng của tuổi thơ, khẳng khiu chống chọi với thời tiết khắc nghiệt, ngày nắng nóng thiêu da, đêm lạnh buốt tận xương thịt, vậy đó mà trăm năm vẫn chống chọi …

Đi cho thấy Quê Hương 

2   Ngọn đồi bất tử [ Mã pí lèng ]

Quanh năm sương khói mờ

Dốc cao cùng vực thẳm 

Nhạc gió reo thì thầm

Tuế nguyệt 

Trơ gan 

Thách đố cùng trời xanh

Thử gan cùng đất đá

Những bàn tay thanh niên đã 

Xẻ núi 

xuyên rừng 

Dốc thẩm mã khoe sức ngựa hay

Núi đá xanh thách thức kiên cường

Khối óc và bàn tay 

Gọi mây trắng dưới chân

ghi tên người cảm tử

Đội trời xanh trên đầu 

khắc cốt kẻ hy sinh 

Quanh co chín khúc

Nghìn năm khắc ghi 

Vũ Thị Thiên Thư 

*  Ngọn đồi mang tên Mã Pí Lèng là đoạn đường trắc trờ nhất trong đoạn đường từ Hà Giang nối huyện Đồng Văn và Mèo Vạc , chỉ 21 cây số chiều dài trong đoạn 164 cây số , nhưng đã mất gần hai năm để hoàn thảnh, con dốc Mã Pí Lèng mất 11 tháng do một đội thanh niên xung phong treo người trên vách đá để đục những hố nhỏ chứa thuôc nổ bắn đá, 

Đi cho thấy Quê Hương 

1   Hà Giang 

 Sương khói mở nhân ảnh ,

bao nhiêu năm đắng cay 

bao nhiêu ngày nằm gai nếm mật 

núi trùng trùng 

rừng điệp điệp 

ngoại xâm bất nhập 

xương máu chất chồng 

Con sông Nho Quế vẫn âm thầm ôm chân núi

Người vẫn cần cù với mảnh ruộng trên nương 

Hồn tử sĩ 

Chập chờn trong gió 

Bài ca vảng trên ngọn cỏ đầu sông 

Non nước sơn hà 

“ Nam quốc sơn hà Nam Đế cư, 

Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư, 

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm ,

 Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư “ 

Lý Thường Kiệt

Nước Nam sông núi Vua Nam

Sách trời đã định từ ngàn năm nay 

Bạo tàn giặc cướp chúng bây 

Trời tru đất diệt chóng chầy tan hoang 

Vũ thị Thiên Thư

 diễn 

Ký viễn

李白 

美人在時花滿堂,

美人去後空餘床。 
床中繡被卷不寢

至今三載猶聞香。 
香亦竟不滅,

人亦竟不來。 
相思黃葉落

,白露點青苔。 

Ký viễn

Mỹ nhân tại thời hoa mãn đường 
Mỹ nhân khứ hậu dư ko sàng 
Sàng trung tú bị quyển bất tẩm 
Chí kim tam tải văn dư hương 
Hương diệc cánh bất diệt 
Nhân diệc cánh bất lai 
Tương tư hoàng diệp tận 
Bạch lộ thấp thanh đài 

Lý Bạch

Ký viễn

Gởi người nghìn xa

Em còn đây nhà hoa hương ngát

Em đi rồi ngơ ngác giường không

Mảnh chăn xưa ủ giấc hồng

Ba năm hương lửa tình nồng vấn vương

Xa nghìn xa mùi hương vương vấn

Cách  muôn trùng nhân dáng tìm đâu

Tương tư vàng lá đơm sầu 

Trắng rêu xanh bởi dãi dầu tuyết sương 

Vũ thị thiên thư.  

Diễn

Mưa nắng bên trời

Mưa Nắng Bên Trời 

  Từ Thung Lũng Lá Rơi 

   Sách đẹp, thơm mùi giấy mực, cầm trên tay quyển sách vẫn cảm thấy niềm vui nhỏ nhoi nhen nhúm, trong thời đại điện tử nầy, với internet, Kindle, Ipad, còn mấy ai luyến lưu với giấy mực ?

   Viết cho anh Yên Sơn

   Gặp nhau qua mối duyên Việt Báo, quí nhau vì tình Huynh đệ chi binh, mối thân tình ngàn dặm từ Ngũ Đại Hồ về Kingwood …Từ  Thung Lũng Lá Rơi quạnh hiu đến vùng đất Hữu Tình quanh năm trù phú …vẫn không đủ là khoảng cách vật lý để chia xa…Ngày  tháng vẫn qua đi, hẹn nhau lác đác…Mưa Nắng Bên Trời 

   Ký ức là cuộn phim kỳ diệu, trong mỗi người những chặng đường đi qua, đã để lại những dấu ấn không thể phai nhạt. Với anh, từng khoảng trời xanh, từng cơn mưa lũ, tất cả đã trở thành trang sách, cảm ơn người kể chuyện, đã sẻ chia, đã mở cánh cửa vào khung trời bát ngát gọi là “ Ngày xưa ..”

   Ngày xưa của anh, phu quân và bao nhiêu người trai hùng của thế hệ, những người đã xếp lại bút nghiên chọn binh nghiệp để bảo vệ một nửa phần còn lại của  mảnh đất Nam tiến, để giữ lại được cho đồng bào hai tiếng tự do. Những anh “ Tuấn chàng trai nước Việt “ đã trôi theo vận nước, từ khi bế quan toả cảng chận đứng sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, từ bản điều trần của Nguyễn Trường Tộ đến phong trào Đông du Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, tất cả những gì còn sót lại của  nền Nho Học nghìn xưa, cũng không thể tiêu diệt được dòng  máu Lạc Hồng khí khái hùng anh, tấm lòng yêu nước thương nhà vô bờ vô bến …

   Quyển sách trên tay còn thơm mùi giấy mực,  ngọn bút nào mới có thể đầy đủ lột tả tâm trạng, tiếng nói chung của bao nhiêu người trai  cùng chung một thế hệ ? Quyển sách đọc chậm nhất cho một người ngốn chữ như tôi, vì không chỉ đọc những dòng chữ, mà tôi cảm nhận trong từng mẫu tự. Những dòng tâm tư anh trải ra thành đoạn phim sống động, từng khung  tranh tô lại muôn màu sắc mà anh đã dốc hết năng lực trổ tuyệt chiêu. Tôi thấy trong đó có anh,  có phu quân cùng bao nhiêu người trai hùng khác nữa, những người thân thuộc, gia đình, anh em , bạn bè … mỗi anh “ Tuấn” là một quyển sách đời theo vận nước nổi trôi …

   Anh viết như hơi thở, tự nhiên không cần trau chuốc, những trang rất riêng tư, cũng như những trang là tấm gương phản chiếu hình ảnh của một thế hệ trai hùng, những người mang chung một ước mơ soãi cánh, tung trời… Từ những mối tình trên đôi cánh hào hoa, niềm tiếc nhớ khôn nguôi của một khoảng đời đầy kiêu hùng lẫn bi tráng. Cho đến khi đối diện với thực tại hụt hẫng,  hành trang làm lại cuộc đời chỉ có hai bàn tay, đương đầu với cuộc sống mới trên một đất nước chỉ biết qua sách vở khi còn là học trò cắp sách, đến khi vào quân ngũ được gởi sang đây huấn luyện chuyên môn thì cũng giống như anh mù sờ voi, quẩn quanh trong những trung tâm huấn luyện,  căn cứ quân sự,  không biết gì hơn về cuộc sống của các thành phố lớn đầy các cao ốc hay những nông trại  thảo nguyên bát ngát, những công xưởng kỷ nghệ với ống khói ngút trời …

   Làm sao có thể gom hết chữ để ghi lại một đời sống, một kiếp người đã qua một vòng quay của tuổi thọ? Mưa nắng bên trời nào đã theo đuổi những tháng năm ròng rã, những nốt nhạc thăng trầm như hương như hoa, như tiếng sắc tiếng cầm, khi nhịp nhàng như tiếng mưa rơi trên mái tôn  ngày còn xanh tóc ở một quê nhà xa tắp, khi cuồng loạn ngốn nghiến tất cả những chướng vật dưới chân biến thành phố thành bãi gạch vụn ngổn ngang của miền đất mới gọi là quê hương thứ hai.

    Làm sao có thể cắt xén, mỗ xẻ những trang sách khi người viết ra bằng tấm lòng mở rộng chia sẻ niềm vui, nỗi khó, ngọt đắng cùng nhau… Bên trong cái khuôn thép cứng rắn, danh hiệu võ biền chứa một trái tim nồng nàn sự sống, tóc dù đã hai màu khói sương trên đỉnh, ai dám bảo là đã gác kiếm ẩn cư ? Phương đông mặt trời vẫn mọc, dòng máu đỏ vẫn luân lưu, thơ vẫn bay lên trời gió lộng, văn vẫn tuôn chảy như suối nguồn, câu hát ngọt ngào vẫn tồn tại với nhân gian…

   Mỗi đoạn đường đi qua, chữ duyên cắt cớ, nghiệp trọng trả vay, khi nằm gối đầu về phương tây, khi hơi thở đã không còn luyến lưu vương vấn, tất cả rồi cũng như cát bụi tan biến vào hư không. Cảm ơn anh, đã chia cùng nhau những tháng ngày quí báu trong cuộc đời còn lại, đã trân quí những phút giây hạnh ngộ hàn huyên, đã chia với nhau chén ..Huynh đệ chi binh, tiếng cười hào sảng, câu hát đượm tình …

   Không biết trong khoảng đời còn lại, còn có bao nhiêu lần ngồi lại với nhau, ngâm câu thơ khí khái, xuống vọng cổ ngọt ngào, nâng chén, cạn ly…biết chắc một điều Mưa Nắng Bên Trời sẽ luôn luôn nhắc nhở với nhau “ đã có một khoảng đời thở khói súng cùng chung trên quê hương ngày tuổi lớn, lận đận như nhau làm lại từ đầu trên mảnh đất tưởng chỉ là tạm dung mà đã trở thành nơi sẽ gởi nắm tro tàn. 

   Từng chữ, từng câu, từng trang từng nốt …Mưa Nắng Bên Trời …Thấm tận tâm can …

Vũ Thị Thiên Thư