Nắng chiều
Mẩu đối thoại sau đây , ghi lại trong cuộc sống hàng ngày ,
xin tặng cho đời một nụ hoa tươi .
– Peggy , mai nghỉ làm , có định đi chơi đâu không ?
– Vâng , mai được nghỉ nên tôi đến đón Mẹ đi chơi
– Oh! hạnh phúc quá , được ở gần để đón Mẹ đi chơi hàng tuần .
– Tôi chỉ mong là được săn sóc Mẹ hàng ngày , nhưng mẹ tôi bị bệnh lãng trí đó Dolly à, Cụ không thể sống một mình , cụ vào nhà dưỡng lão mấy năm nay rồi .
– Xin lỗi, tôi không biết .
– Mẹ tôi tự chọn nơi ở đó, Mẹ luôn tự quyết định cho chính mình, khi cụ tám mươi lăm thì cụ không xin gia hạn bằng lái xe nữa, lúc trí nhớ bắt đầu giảm sút, Mẹ thu xếp nhà cửa, chia hết tư trang rồi xin vào trung tâm người già cư trú.
– Cụ tự nguyện vào nhà dưỡng lão sao ?
– Vâng Dolly, Mẹ tôi luôn luôn là người chủ động, Cụ muốn tránh cho con cái vấn đề nan giải, nhất là baỏ chúng phải gánh vác chuyện chăm sóc cho mình , nên Mẹ làm trước mọi việc , từ chuyện cư trú cho đến tang ma, cụ đã viết thành chúc thư tất cả rồi.
– Nhưng bổn phận làm con cái, lào sao chúng ta không lo lắng chu toàn cho Mẹ được ?
– Mẹ tôi cương quyết lắm, Cụ vào viện hơn bốn năm rồi.Chúng tôi luân phiên nhau đến trông nom hàng ngày. Chỉ có chị cả cuả chúng tôi ở xa, cho nên chị hàng năm chỉ có thể về chừng hai tuần lễ thôi , trong suốt khoảng thời gian nầy , chị chăm sóc, kề cận bên Mẹ.
– Sinh hoạt cá nhân hàng ngày cuả Cụ ra sao ? Cụ có còn tự mình làm được các việc vệ sinh không ?
– Chỉ cần nhắc nhở thôi, như chuyện giờ giấc nào nên ăn uống, các thứ thuốc men, giữ gìn vệ sinh hàng ngày.
– Thế Cụ có nhớ các con không?
– Lúc nhớ , khi quên Dolly à, ban đầu tôi buốn lắm , nhưng dần dà cũng quen đi, bớt tủỉ thân..
– Thú thật là tôi chưa hình dung được. Đừng buồn khi tôi hỏi tò mò quá, Vì tôi cũng có những khó khăn riêng.
– Vâng , khó giải thích lắm, nhưng tôi tự nhủ “Đây là lúc Mẹ cần mình “ thế nên tôi quyết định xin đổi việc làm, tôi chọn công việc nầy để thuận tiện đi về chăm sóc Mẹ.
– Tôi rất ngạc nhiên khi biết với học thức và kinh nghiệm làm viêc cuả Peggy, tại sao lại nhận công việc không xứng đáng tí nào .
– Tôi biết công việc nầy không đúng khả năng, nhưng giờ giấc thuận lợi cho tôi, Cầu Ân Thiêng ban phước , bao giờ chu toàn cho mẹ thì tôi sẽ tìm việc khác muộn gì . Công việc thì luôn luôn có , nhưng Mẹ chỉ có một cơ hội nầy thôi
– Tôi phục Peggy quá, sự hy sinh và chọn lựa cuả bà thật là hiếm có trong cuộc sống bon chen nầy .
– Không hiếm đâu, nếu là Dolly, tôi tin là bà cũng làm như vậy thôi.
– Vâng, chỉ tiếc là tôi không có cơ hội, gia mẫu qui Tiên nhanh chóng quá
– Oh ! xin chia buồn với Dolly, Cụ mất bao lâu rồi ??
– Cảm ơn Peggy, khi nhận được tin Cụ bệnh nặng, tôi hối nhà tôi nên lên đường về với mẹ ngay.Tôi sẽ thu xếp côn việc nhà rồi sẽ theo sau . Nhưng khi anh ấy về đến quê nhà thì Mẹ cuả chúng tôi đã đi rồi .
– Cụ đi nhanh quá, để lại tiếc thương, nhưng như vậy thì sẽ không đau đớn kéo dài .
– Vâng, năm trước tôi về thăm, Cụ đã trối sống, người bảo lần sau con về , sẽ không thấy Mẹ nữa đâu . “ Tôi nói với cụ là “ Mẹ an tâm , sang năm con lại về mà .” Me vẫn nhất quyết là “ Lúc đó Mẹ đã đi theo Bố rồi “
– Cụ tiên đoán được điều đó sao ?
– Những năm gần đây, Mẹ cứ bảo là cầu mong Bố về đón. Cụ cũng lãng trí nhiều rồi, có khi tôi đang ngồi ngay trước mặt mà Mẹ vẫntìm quanh quất, chừng nhận ra tôi thì mẹ cười thật rạng rỡ. Tôi nhớ Mẹ quá Peggy à !
– Dolly, mình không thể giữ mãi Mẹ, Ngày nào còn có nhau , ngày ấy mình chu toàn thôi.Cụ bệnh thế nào mà mất vậy ?
– Mẹ chỉ chớm bệnh lãng trí thôi, tuy không nhớ chuyện hiện tại, nhưng nhớ chuyện cũ từ lâu lắm …năm trước về thăm , nhà tôi thường mắc võng dưới gốc cây nằm nghỉ trưa, Mẹ mang ghề đẩu ra ngồi bên cạnh , đong đưa chiếc võng và hát ru hàng giờ .Những câu hát ru con đã từ lâu lắm rồi Mẹ vẫn nhớ như in .
– Lạ thật, mẹ tôi cũng thế, hình như âm nhạc thật kỳ diệu, bà không còn đánh đàn, ngón tay bệnh phong thấp nên đã hư từ lâu, nhưng vẫn còn nhớ bài hát, ngày xưa bà từng là giọng hát chính trong ca đoàn cuả Xứ Đạo chúng tôi .
– Oh ! Cụ giỏi quá vậy .
– Vâng Mẹ tôi dạy âm nhạc và hội hoạ , sau khi về hưu thì Mẹ đàn cho thánh lễ và hát cho ca đoàn, cho đến khi sức khỏe không cho phép nữa.
– Sau đó cụ có còn hát không ?
– Chỉ thỉnh thoảng thôi. Sau khi mắc bệnh thì Mẹ rất giới hạn chuyện đi lại. Lần tôi đưa mẹ đi xem nhạc kịch , ra về Mẹ hát suốt một khoảng đường trong khi tôi lái xe, mấy chị em chúng tôi cũng hát bè theo, khi đến Viện , cụ khen chúng tôi hát hay lắm
– Mà Cụ có khen thật không ?
– Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mẹ vui như vậy, từ khi nhập viện thì Mẹ rất lặng lẽ, it khi cười nói. lần nầy, Mẹ khen, chúng tôi nhìn nhau rơi nước mắt. Cái vé nhạc kịch thật là cắt cổ, nhưng có tốn tiền hơn con số đó để được thấy Mẹ vui, chúng tôi cũng cam lòng đó Dolly.
– Vâng, tôi hiểu điều đó, Mẹ tôi rất thích nước hoa, lần nào về tôi cũng mua và mang cho Mẹ .Sợ tốn tiền, Mẹ cứ bảo thôi, nhưng nhìn thấy Mẹ vui, thì mình làm sao ngừng lại được ?
– Đúng vậy , Mẹ tôi cũng rất thích quần áo lót bằng lụa, hàng tuần tôi phải đến lựa riêng ra và mang về nhà giặt, vì tôi không muốn nhân viên phục vụ cho vào giặt chung và làm hỏng hay thất lạc cuả Mẹ. mà lạ hén Dolly, tại sao có những thứ mẹ tôi nhớ, mà thứ khác lại quên ?
– Điều nầy không thể giải thích được, trong bộ óc kỳ diệu cuả con người, căn bệnh Lãng trí nầy đóng lại những ngăn nầy và chừa ra ngăn khác …
– Thật buồn cười, vì tôi vào thăm mẹ , gặp một bà cụ khăn áo chỉnh tề, trang điểm cẩn thận, xách ví tay đang đi xuống nhà ăn, chưng diện như đi ăn tiệc, và trên tay bà đang mang vớ.
– Oh ! Thật vậy sao ?
– Tôi không nói ngoa, Cụ có thói quen mang vớ, nhưng lại không nhớ là phải xỏ vào đâu, nên lấy vớ ra rồi tần ngần, khi cảm giác bàn tay đang lạnh, thế là cụ tròng vào tay …Tôi hặp nhiều cảnh , không biết nên cười hay khóc , gặp một bà cụ khác mặc quần áo lót cẩn thận, nhưng lại mặc ra bên ngoài quần áo thường …Họ chỉ nhớ là phải mặc quần áo lót, nhưng không thể phân biệt được là nên mặc bên trong hay bên ngoài, thật là cơ khổ .
– Chứng bệnh nầy rất lạ lùng, lúc Mẹ bắt đầu kể những chuyện không đầu đuôi, tôi đã cảm thấy bất an, đến lúc không nhận ra tôi, tôi lo lắng quá, vì nghe kể lại những trường hợp các cụ đi lang thang ra ngoài, không nhớ lối quay về, phải luôn có người canh chừng, may mắn là Mẹ tôi yếu sức , nên người không thể đi xa, và Cụ hay sây sẫm, có khi té lăn ra đất, tay chân trầy sướt … nhìn thấy thật xót xa cả lòng dạ.
– Tôi nhớ khi Mẹ tôi mới bệnh, Cụ vẫn còn tự nấu ăn, nhưng khi cụ bắt đầu quên tắt bếp, hay đứng ngẩn người tay cầm hai miếng bánh mì, loay hoay không biết cách nào để cho vào lò nướng. Bấy giờ tôi biết không thể kéo dài thời gian lâu hơn, mẹ cần người theo dõi thường xuyên, nên tôi mới tuân theo ý mà đưa cụ vào Viện dưỡng lão đó . Nhưng lòng tôi cắn rứt vô cùng, thấy mình bất lực, không chăm sóc cho Mẹ được, khổ nổi, tôi không thể nghỉ việc hoàn toàn, tôi cần bảo hiểm sức khỏe, và cần tài chánh .
– Peggy, bà không thể làm hơn nữa , bà đã cố gắng hết khả năng rồi, tôi cảm phục sự hy sinh cuả bà lắm .
– Cảm ơn Dolly, chuyện trò với nhau, tôi thấy nhẹ cả người, sự thông cảm cuả bà là phần thưởng cho tôi ,
– Không phải khách sáo Peggy à , cuộc sống hàng ngày quá tất bật, tin tức chỉ là những mẩu tin gây sự chú ý và chấn động, lung lạc niềm tin, không mấy ai chịu chú ý đến những tấm gương hy sinh âm thầm, ít người bỏ thời gian nhìn nụ hoa mới nở, nghe tiếng chim kêu thanh thoát đầu ngày, Chúng ta có cơ hội chia sẻ với nhau , đó là niềm hạnh phúc vô biên .
Vũ Thị Thiên Thư