Ân Nắng

 

 

Ân Nắng

 

Dịu dàng nắng toả hồng ân

Thanh cao Lan ngọc trắng ngần đài hoa

Tiển Đông quân áo mượt mà

Nụ xuân huyền diệu đêm qua biếc cành

Nở từ tâm khúc an lành

Thả trăm nghìn ánh long lanh xuống trần

 

Vũ Thị Thiên Thư

Tình tự sớm mai

Tình tự sớm mai

Tiếng chim hót đầu ngày
Lòng vui như mở hội
Nhẹ nhàng tia nắng mai
Vuốt bờ vai tóc rối

Như dòng sông nổi nhớ
Tha thiết vỗ đôi bờ
Tờ hoa tiên xếp vội
Thả xuống thành tình thơ

Triều dâng cơn sóng nổi
Dào dạt aí yêu về
Tận cùng hư vô cõi
Dỗ giấc giữa cuồng mê

Hương thời gian thấm đậm
Ngọt ngào trên môi thơm
Ngữ ngôn từ thinh lặng
Soi sáng nẻo linh hồn

Vũ Thị Thiên Thư

 

Hạt mưa mùa Xuân

 

Hạt mưa mùa xuân

 

Mưa về

Ngọn cỏ xôn xao

Đêm trăn trở giấc thì thào gió xuân

Lộc non chồi biếc

Bâng khuâng

Vàng mai e ấp ven đường

Điểm trang

 

Mưa qua

Tóc mượt mà buông

Long lanh mắt ngọc môi hường

Em thơ

Nghe xuân

Gót nhẹ

Mơ hồ

Hương bay phiêu phất

Bến bờ nào đâu

Vũ Thị Thiên Thư