Áo Tết
Già được bát canh, trẻ manh áo mới …
1 Chiếc áo tết cuả em
– Chị Hai, em mới nhận được thùng quà chị gởi sang, Tết đến, đang tủi thân , không biết có ai nhớ mình không .
– Thế đã mở ra chưa ?
– Mới vào nhà, chưa kịp ăn uống, mở ra ngay. Áo vừa lắm, em thích cả mấy màu Hai chọn, Chi luôn biết ý em . Vậy là có áo mới diện đi chùa Hội Chợ Tết cuối tuần nầy …
Em, tiếng nói vẫn xôn xao, “ Tam Thập nhi lập ” rồi, vẫn là em thơ .Nhớ laị muà Tết đầu tiên sau ngày tang thương, Chú nằm trong trại tù đâu đó, Năm Căn, Bảy Ngàn …Nhà không biết tin, Cô lặn lội tìm kiếm các nơi, Thím bồng thằng bé chưa đầy năm, vào ra thấp thỏm …Chị ngồi tháo từng mũi chỉ đường may, nối từng manh vải nhỏ, chiếc áo dài lụa hoàng anh, có bao giờ mặc nữa ? Áo tiểu tư sản không sống được với chính sách bây giờ. Em xúng xính trong chiếc áo lụa mát, Mẹ thêu từng mũi kim .Chiếc áo đẹp em mặc ngày đầu năm. Tết không bánh mứt, Mẹ chắc chiu từng đồng, bao nhiêu tiền, bao nhiêu ngày dành dụm, từng giọt mồ hôi đổ, gởi vào tay nhà nước đổi lại được hai trăm .Chị chạy rong chợ trời, tìm người thân quen cũ, chia nhau từng chai thuốc trụ sinh, từng viên thuốc cảm…Theo bạn bè đi buôn, thứ gì cũng bán được, đã bán đi rồi, thứ gì mua lại để tiếp tế cho người thân, cũng tìm mua .
Xa nhau phần tư thế kỷ, ngày gặp lại nhau, em đã tuổi thành niên. Nhìn em đứng, gầy cao hơn chị cả cái đầu. Đứa em sinh sau muộn màng, gói trong lụa là nhung gấm, nuôi bằng sữa bột ngoại quốc, bằng thuốc bổ tư bản, năm đầu tiên, em bụ bẩm như búp bê, như hình mẫu .Tưởng là cuộc sống bình an .Không ngờ thương hải biến vi, em chưa tấp tểnh theo chân đến trường, chị đã rời đi. Khi nhà cửa được chính quyền bây giờ nhân danh cách mạng, trắng tay tư sản, em đang tắm sông, chạy lên xin chiếc áo để che thân, Cách mạng lạnh lùng, niêm phong tất cả, thằng bé con, nhi đồng, sự nghiệp trăm năm cuả nhà nước đứng như trời trồng giữa trưa nắng, nướcmắt hay nước sông chảy dài trên mặt ?
Tiếp nối cho những ngày lang thang, trốn chạy, bao nhiêu lần …vẫn in trong tâm thức cái Tết cuối cùng ở quê nhà, chiếc áo mới cho em, cắt từ chiếc áo dài lụa của thời thanh niên, gói lại cả một trời ước mơ, nâng niu, yêu dấu …
Quà Tết
Quà Tết
Móc trong túi áo trên , tờ giấy xếp cẩn thận , ông cụ ngồi xuống bàn , mở ra , danh sách dài nhìn như lá Sớ Táo Quân
– Cô ghi dùm tôi , cái địa chỉ nầy
– Dạ , Bác cho cháu tờ giấy đi, phần nào không đọc được , cháu sẽ hỏi Bác
Tôi lặng lẽ ngồi gõ phím, từng tên một , cái danh sách dài lần lượt hiện ra , những tên họ tiếng mẹ thân quen , những con số vô hồn , nhưng nghĩ đến chiếc áo Tết , bửa ăn no, bàn đầy hương hoa. Con số biến thành các thứ cần thiết cuả ngày đầu năm.
Nhìn lại Ông cụ hom hem, những ngón tay run rẩy, co ro trong cái lạnh cắt da thịt, chiếc áo dạ dầy cộm như nuốt chửng cả mớ thịt xương mấp mé trăm cân Anh.
– Bác xem lại dùm cháu, có còn thiếu ai không?
Cầm tờ giầy , dò lại từng tên , Ông cụ trả lại cho tôi
– Được rồi , cô gởi luôn cho tôi hôm nay
– Vâng , ở tỉnh thì hơi chậm hơn nha Bác
– Miễn về trước Tết là được rồi , năm nầy tôi đau yếu luôn , định đi từ tuần trước , nhưng không kịp, thôi đành vậy , cô có cách nào nhanh hơn không?
– Cháu sẽ cố gắng , Tết nên mọi thứ đều gấp.
Ông Cụ trao cho tôi số tiền, những tờ giấy bạc màu xanh , nhìn làn da tay xám vì lạnh hay vì những giọt máu không còn đủ để luân lưu.
Những cái tên, chỉ là từng chữ trên tờ giấy , hay là móc nối cho một sơị dây vô hình. nối nửa đại dương, nối kiếp sống con người , nghiệp duyên nợ nần , đã cuối con đường , sống bao lâu , vẫn còn băn khoăn , vẫn còn chia sẻ.
Tiếng chuông điện mở cánh cửa rít lên Ông cụ bước ra , ngoài kia cơn gió thổi từ hồ thốc vạt áo và tấm thân gầy long chong…
Vũ Thị Thiên Thư
Chỉ là mưa nhẹ thôi
Chỉ là mưa nhẹ thôi
Trái tim trong lồng ngực
Chung một nhịp cùng nhau
Giữa vũ trụ muôn màu
Nở âm dương đôi cực
Sông khởi tự nguồn cao
Về biển khơi dạt dào
Nắng đầu ngày rực rỡ
Dù đêm có dài lâu
Đứng trên cao lồng lộng
Tìm bóng giữa thinh không
Thả linh hồn bay bỗng
Trời hạnh phúc mênh mông
Gối đầu lên nổi nhớ
Ngủ yên tình miên man
Như muôn ngàn sóng vỗ
Dỗ ta đời thênh thang
Em là mưa trên ngàn
Mùa thu rồi sẽ tới
Lá chuyển vàng mong đợi
Thơ tình ta rong chơi
Chỉ là mưa nhẹ thôi
Chưa ướt đủ mi người
Vô thường duyên trăm ngã
Chỉ còn mưa rơi rơi
Vũ Thị Thiên Thư
Về miền nắng ấm
Về miền nắng ấm
Buổi sáng, tiếng chim hót từ góc rừng đánh thức, giấc ngủ ngoan. Ánh sáng đầu ngày tràn ngập qua khung cửa sổ, những giọt cà phê nhỏ xuống, như những giọt an vui chảy qua tâm hồn ngày chúng ta bên nhau.
Bạn và tôi, như đôi chim ríu rít, chuyện trò, hơn phần tư thế kỷ qua, về những ngày tháng không bắt kịp nhau trong dòng đời trăm ngã, về những trăn trở trong cuộc sống riêng tư, những nỗi đau chung cuả một thế hệ, chia nhau nỗi băn khoăn, niềm thao thức. Thời gian, không thật sự giới hạn, những cảm thông nhau, truyền cho nhau từ trong tận cùng tâm thức, ngữ ngôn, đôi khi không cần thiết , chỉ thêm thăng hoa cho cuộc sống cuả đời thường…
Tôi mang theo những tia nắng ấm, những chân tình bạn gởi trao, từng phút từng giây, biết mình có nha,. Tôi thương hại những con người bạc phận, cuộc sống có quá nhiều phiền muộn, trái tim chứa đầy những dòng máu đen lừa lọc, sống bao lâu mà phải băn khoăn, phải lo toan, phải tranh chấp nhau.
Tiếng cười như pha lê qua những làn sóng điện thoại, cảm ơn kỹ thuật hiện đại, chúng tôi gần nhau dù cách nhau hàng ngàn dặm. Trong lòng tôi reo vui theo. Bạn kể cho tôi nghe, những tâm tình cuả Em, tưởng tượng tiếng Em cười, như chính tôi đang nghe… Gánh cuộc sống trên hai vai nhỏ, gánh âu lo quẳng xuống, bước thênh thang Em nhé, hành trình gian truân, cuối cuộc đời sẽ an nhiên…
Cảm ơn Em, âu lo những trận cuồng phong trút xuống, Em ơi! thân lá cỏ mềm, gió bão có qua đi, sẽ bình an trỗi dậy…Thị phi trong cuộc sống nầy, hãy để gió cuốn đi… chỉ cần một tấm lòng, sống tử tế với nhau…
Những phiền muộn, đã là ngày hôm qua, giọt nắng mai cuả ngày hôm nay, nắm lấy bàn tay, dìu nhau bước…
Những tưởng là chúng tôi không cần phải nói với nhau, thức giấc, yên tĩnh cuả đầu ngày, nghe từng giọt cà phê nhỏ xuống, nhưng khi nhìn vào khung hình, trăm ngàn từ ngôn…Bạn gởi cho tôi tấm chân tình, những màu sắc đậm nỗi nhớ thương, căn nhà nhỏ chứa đầy kỷ niệm, những dấu chân, cuí xuống nhìn khóm rau vừa bén đất, lá xanh non, những nụ hoa vừa mới mọc, e ấp cười vui… Thấy bạn, nhỏ nhoi từng ngày… Cảm ơn quân tử, chăm sóc cho nhau, nhắc nhở nhau, cuộc sống mong manh, như dòng sông khúc chìm đoạn nổi, duyên nghiệp cuả một đời, hãy vì nhau mà chia nhau bình an cho đến cuối…
Món quà từ ngàn dặm, đủ tưới mát trong lòng…
Rạng ngày, nghĩ đến nhau…lòng rất an vui…
Bạn tôi, thương quá, từ ngôn không cần thiết…
Vũ Thị Thiên Thư
Áo tình
Áo tình
Mong manh chiếc lá vàng thêu
Vườn thơ em trải nắng chiều soi chung
Mềm môi tiếng gọi muôn trùng
Thiết tha em đón bắc phong nhớ người
Tay nào nét bút trêu ngươi
Vầng trăng em chẻ tìm lời ái yêu
Dáng trong mơ, thơ yêu kiều
Mảnh tình si nhuốm tịch liêu chốn nầy
Cho em một phút đắm say
Ươm tơ dệt lụa em may áo tình
Vũ Thị Thiên Thư
Cái cò
Mây Thu
Mây Thu
Con bé nước mắt rưng rưng
– Chị Ba theo chồng, Hai mang chị Năm đi, bỏ lại em một mình .
– Tối nay chị dẫn đi ăn kem, hay là ăn chè sâm bổ lượng
– Em chỉ muốn theo Hai thôi
Tôi nhìn em lòng quặn thắt , em à, không phải đi du ngoạn hay đi cắm trại như thuở trước đâu em, chuyện sống chết như tơ tóc …Thân chị còn chưa biết ra sao, em còn bé quá, mang em đi là mất cả đứa con gái út của Mẹ.
Ðêm như vô tận, tiếng tích tắc đồng hồ gõ vào im lặng , khối óc tê buốt những cảm quan, từng giờ, từng khắc. Nằm trăn trở đếm nhịp thở nhẹ nhàng đều đặn, khuôn mặt em thơ ngây, đôi mắt ngấn lệ, ly kem lạnh ban chiều chảy dài, tan đi tức tưởi .Xoay người lại, vuốt sợi tóc xanh trong bóng tối, chân em nhỏ nhoi gác lên bụng chị, thân quen, nối tiếp , gần gũi, tin yêu .Kéo lại mảnh chăn đơn, giờ khởi điểm .
Gáo nước lạnh ngắt vỗ vào đôi mắt tráo trưng, chiếc áo bà ba nâu, cái giỏ xách đan bằng lá bàng , vuốt nhẹ lên làn vải, chính tay cô, cắm cúi thêu từng mũi kim trên vạt áo, xỏ tay vào, làn mi nằng nặng .Nhìn lại chunh quanh nhà, căn nhà nhỏ bao nhiêu tiếng cười đùa, bấy nhiêu lần trắng đêm .Cúi xuống lay nhẹ vai em thì thầm
– Mây, dậy đi em, mặc áo len vào, gió khuya lạnh, tới giờ đi rồi.
– Chị mang em đi à ? Thật không ?
– Khẽ thôi, Mẹ thức dậy bây giờ .
Tiếng sàn gỗ trở mình theo gót chân, rên rỉ, âm thanh trong đêm sâu nhịp cuồng loạn, như tiếng trống chầu đập vào tim, thuở ngáy ngủ mắt nhắm mắt mở theo ông đi xem lễ Kỳ Yên, lúc tế khuya, xây chầu .Dắt tay em, lách người qua cánh cửa rào kẽm gai, tàn dư cũ, nhìn lại bóng cây bồ đề ngày đó cao vừa chớm trên mái tôn . Ðôi mi nặng nhìn thấp thoáng bóng Mẹ lặng lẽ ngoài hiên ,sương đêm lạnh trong từng chân tóc, bao nhiêu lần, có lần nào Mẹ tiễn con, chiều qua, lúc quay về nhìn chồng áo dài lụa xếp ngay ngắn, từng quyển sách vở xếp thẳng gáy trên bàn .
– Sao Mẹ xếp hết áo của con vậy ?
– Mẹ không biết con đã đi chưa , xếp lại ,sợ máng hoài bụi bám nhện giăng.
– Mẹ, không ai biết con đi đâu, Mẹ làm như vậy là tố cáo đó, chờ bao giờ biết tin chắc chắn con đã vượt thoát rồi Mẹ dọn cũng chưa muộn mà .
– Mẹ lên tới, không thấy con , nghĩ là lần nầy chắc con đã đi luôn , chỉ sợ hư hết áo nên xếp lại thôi
Tôi vuốt nhẹ từng chiếc áo treo trở lại vào tủ, những chiếc áo lụa mong manh, có bao giờ lại mặc ?? Từ lâu vẫn nằm yên, không đành tâm xếp lại, nắm níu gì chút thời hoa mộng cũ, những chiếc áo như một nhắc nhở, hoài niệm cái quá khứ, và nghi kỵ cho tương lai .Căn nhà nhỏ và những năm trung học, cộng thêm hai năm nay trở về lây lất,căn nhà triền miên nhắc nhở , từng ngày tiếng cười vui, từng đêm chong đèn sách vở. Hàng cau xanh bóng lá nghiêng theo từng bước chân , cơn mộng du khắc khoải.
Nắng trưa lấp lánh, đoạn xe từ Long Xuyên về Thốt Nốt, em ngồi yên bên cạnh, con đường đi về hàng trăm hàng ngàn lần, những ngày ngược xuôi…Xuống trại lá bên vàm sông, ngồi bồn chồn nhìn bóng mặt trời đứng bóng , ngả về phương Tây .
– Con đã thấy ghe chưa ?
– Dạ, chưa thấy, con chờ một chút nữa nha Bà
– Vào ăn cơm đi con, kẻo đói
– Con không thấy đói
– Nhưng phải ăn cho có sức .
Tôi vâng lời, nhưng chén cơm nuốt không trôi , nhìn lại manh áo lụa mong manh Bà đang mặc, mấy ngón tay thon dài đã cắt ngắn, nhìn lại chiếc hộp Phong Cầm trên bàn, ao ước … Bà nhìn theo ánh mắt tôi, hiểu ý, nhấc đàn, quàng qua vai, âm thanh theo đôi bàn tay bay lượn , những nốt thiết tha, Bà như chìm đắm . Âm thanh nhẹ nhàng, Bà không hỏi tôi không thưa, nhưng tiếng đàn của Bà như trăm nghìn lời dặn dò, từ giã, tiếng đàn một thoáng làm dịu xuống nỗi âu lo bồi hồi .
Tiếng máy đuôi tôm vụt tắt và chiếc tam bản cập bến, ghé vào cầu thang, bà xếp đàn lại, cầm hai đòn bánh tét, dúi vào tay
– Con , ăn giỗ phải có quà , thôi con đi đi , nhớ lấy
– Thưa bà.
Chiếc tam bản đã đi xa còn thấy bóng Bà đứng tựa cột, đàn trên vai, những nốt nhạc như dao cứa, như khắc sâu, bên dòng Hậu giang nước chảy lặng lờ …
Không ngừng tay tát nước, nhịp nhàng , máy móc. Khuôn mặt phong trần câm lặng,. Chiếc tam bản nhỏ cũ kỹ tiếp tục rỉ nước.Anh nhìn chúng tôi , suốt cuộc hành trình từ vàm Thất Nốt về Giáp nước không dám một lời cùng nhau, âu lo hằn kên ánh mắt .
Bóng tối bao trùm trong khoang, con tàu nằm im , hơi người ngột ngạt. Không một lời, em ngồi bó gối trong góc, tối không thấy mặt nhau. Bên ngoài là trăng sớm, từ chiều đã gần tròn ánh sáng lấp lánh dưới chân trời …Mồng mười,ngày tam nương, trong niềm tin tưởng không tốt cho ngày khởi hành, nhưng có chọn lựa thế nào thì cũng không thể chờ được nữa, khói đã lan ra, sớm muộn gì… Người tiếp tục đổ xuống lòng tàu , tiếng trẻ con khóc ré và bàn tay người mẹ chụp vội vàng, âm thanh tắt nghẹn .Con nước lớn theo tuần trăng, chiếc tàu chuyển mình như con cá sấu khổng lồ di động , tiếng máy gầm gừ, đêm dài vô tận …
Ngày rạng, màu hồng rực rỡ cuối chân trời, gió biển sớm vuốt ve , bế em từ hầm tàu nhen nhúc lên boong, giấc ngủ chập chờn, khuôn mặt xanh mét, trong hầm mùi mồ hôi cùng mùi chua của những phế thải, người say sóng la liệt. Những lượn sóng đầu tiên đập vào mũi tàu khi vừa ra đến biển, tiếng nôn oẹ từ trong góc, lan sang bên kia, những bọc nylon chưa kịp chuyền tay nhau…
Bốn phía, chỉ thấy màu biển xanh thẫm bát ngát, màu biển bình yên của những ngày học trò vô tư , chân vui ba lô lang thang dẫm nát các bờ cát dài trên hòn Sơn Rái, Thổ Châu, chưa thoát ra vùng kiểm soát của hải quân, còn nằm trong hải phận, Phú Quốc, rồi Côn sơn ở cuối chân trời xanh ngắt kia .
Ngày một, ngày hai, từng ngày bế em , nắng sớm mai, thở đi em , như chiếc lá non mềm oặt oại, nỗi băn khoăn gậm nhấm trong lòng, mình đã làm chuyện tày trời , sao lại mang em đi mà không biết chắc có thoát hay không ? Con bé đang bình yên trong tay Mẹ, một phút mềm lòng, nghĩ đến điều không dám nghĩ. Bao nhiêu lần phiêu lưu, lần mang Ngoan lênh đênh ra Hòn Tre, lang thang nửa tháng trời dãi nắng dầm sương , ngày vượt gềnh sang bãi Thiên Tuế, tối ngủ dưới vòm sao , khi lửa trại chưa bùng lên đã tắt ngấm dưới cơn mưa ào ạt, chưa kịp nhổ lều nước cuốn cả cọc trôi .Lần nầy mang Mây đi biền biệt, đi không lối thoát, đi chưa biết về đâu , trong lòng quặn thắt. Mây ơi , chị quyết định có đúng không ??
Con sóng bạc đầu , quen dần với ngày nóng như thiêu, đêm lạnh dao cắt. Những mảng da thịt phơi bày trong nắng gió, những đôi mắt mệt mỏi nhìn nhau, đôi môi khô không còn mấp máy, giọt nước dè sẻn …bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm…tiếng máy chợt ngừng, âm thanh đều đều quen thuộc, dù là máy móc, vẫn còn hơn là cái im lặng rợn người , cái chết chóc đe dọa…Tiếng người trong hầm tàu, âm thanh va chạm của kim loại, tiếng người hét to, tiếng chửi thề ngọt ngào, tiếng máy gầm gừ , tiếng cầu kinh, con tàu như chiếc lá …Ðêm xuống , bóng tối rợn người, sương ướt vai, em tựa vào người, một nửa bên đã mỏi nhừ, vẫn ôm em trên tay, em nhỏ nhoi, nụ hãy còn xanh mà đất trời vẫn chưa thấy mùa xuân. Mang em đi như mang theo cả một trọng trách trên vai, những ngày sắp đến, biết có được chu toàn ??
Vũ Thị Thiên Thư
Thu
Tìm em vô thường
Tìm em vô thường
Em là hoa ngọn cỏ may
Anh như sương sớm đầu ngày vấn vương
Ta lang thang khắp mười phương
Chút duyên tri ngộ vô thường chờ nhau
Em là núi biếc rừng sâu
Anh như trăng muộn dãi dầu trời cao
Tìm nhau cho trọn duyên đầu
Từ khai thiên hẹn một câu chung tình
Em là biển ngát âm thinh
Anh bờ bến lạ cuối ghềnh sóng xô
Ta duyên bèo bọt ơ hờ
Nghìn năm nhạc sóng vổ bờ miên man
Em là suối bạc non ngàn
Anh như giọt nắng về ngang soi mình
Chờ nhau cho trọn nghĩa tình
Nhớ nhau muôn thuở lênh đênh giữa trần
Em là thơ giữa tầng không
Anh tờ giấy lụa phiêu bồng chốn đâu
Bút nghiên nối một nhịp cầu
Chút duyên mực đọng thành câu giao hoà
Em là cơn gió nhẹ qua
Anh là chú tiểu dưới toà ngủ quên
Khói hương dỗ giấc êm đềm
Bay câu kinh kệ xuống miền trầm luân
Vũ Thị Thiên Thư