Phép mầu

Phép mầu

 

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cuả Amy làm tôi cũng vui theo. Từ bấy lâu, sau những tang ma dồn dập, cộng thêm việc săn sóc cho Mẹ chồng đang lâm bệnh trầm kha, nụ cười nở ra trên môi bà rất hiếm hoi. Mỗi lần gặp nhau, tôi lặng lẽ ngồi nghe Amy kể chuyện, than vãn cho nhẹ long đi, bà vẫn luôn cảm ơn tôi đã chia sẻ, giành cho những lời an ủi khích lệ, giúp đỡ tinh thần. Tôi mĩm cười gạt đi, đã là bạn bè, sao lại không nhỉ ? An uỉ bà không tốn kém tiền bạc, có chăng chỉ là những lời nói , bà tôi chẳng từng dạy bảo chúng tôi : “ Lời nói không mất tiền mua …” đấy hay sao .

 

– Chú Roy đã phục hồi và xuất viện rồi .

– Chú Roy ? Là ai vậy ? Sao tôi không nghe bà kể chuyện chú bệnh gì mà phải vào bệnh viện ?

– Oh ! Tôi lẩn thẩn quá, Chú Roy là bác sĩ gia đình, người đã chăm sóc chúng tôi cho đến khi tôi dời nhà về vùng ngoại ô.

– Thì ra Ông ấy là người bà thường nhắc lại mỗi lần phải đi tìm kiếm bác sĩ gia đình mới?

– Vâng, con bé nhà tôi không chiụ đi bác sĩ nào khác, nhưng mỗi lần mang cháu đi khám bệnh, phải đến tận phòng mạch cuả Chú, đi về mất luôn cả ngày trời …

– Tôi thông cảm với bà chuyện nầy lắm, vì chính các con cuả tôi cũng thế, chúng nó chỉ muốn đến Doctor Tang thôi. Nhưng Ông ấy không phải là Bác sĩ gia đình, Ông chỉ chuyên về nhi đồng thôi, khi chúng nó lớn lên, đã bắt đầu tuổi thiếu niên, Ông cứ bảo tôi phải chọn Bác sĩ khác, khổ nỗi không đứa nào chiụ, xin hẹn với bác sĩ khác là chúng nó phàn nàn đến bực mình thôi, mãi đến lúc Ông về hưu thì các con tôi đành phải chấp nhận người khác .,.Nhưng nầy, Bà bảo Chú Roy phụ hồi, nhưng bệnh gì thế ?

– Chú vào bệnh viện North-Westhern để thay tim đó.

– Thay tim ? chuyện quan trọng đến thế ư ? mà Chú bao nhiêu tuồi rồi, tại sao phải thay tim lận?

– Vâng, chuyện nầy khó tin phải không ? Chính tôi cũng không ngờ mà. Chú Roy tuy là bác sĩ, nhưng tuổi đã quá bảy mươi, cho dù tên chú có nằm trong danh sách chờ đợi để thay tim cũng coi như không có hy vọng rồi. Chưa kể phải tìm cho đưọc trái tim thích hợp, và còn tuỳ thuộc vào rất nhiều điều kiện khác nữa chứ. Cho nên đến bây giờ, đã có bao nhiêu người được thay tim đâu, danh sách chờ đợi dài lê thê, khó khăn rất mực, cần phải đúng lúc và đúng người, vậy mà chú Roy lại rơi vào trường hợp hiếm có nầy. Tôi cho đó là phép mầu thôi bà ạ.

– Đúng là hạn hữu, nhưng Chú lại dám làm, tôi phục chú rất can đảm.

-Ô! Chú chấp nhận chuyện rủi ro, chú là bác sĩ mà , dĩ nhiên là Chú hiểu rõ những trở ngại cũng như những biến chứng đi kèm, chưa kể là cuộc giải phẩu dài lê thê. Hình dung là nằm đó cho người ta cắt lấy trái tim mình ra, rồi dùng trái tim khác thay vào, nối từng động mạch… ấy! ghê thật bà ạ!

– Vâng, Tôi cũng phải khâm phục sự tiến bộ vượt bậc cuả ngành giaỉ phẫu bây giờ .

– Điều nầy thì không thể phủ nhận được. Chú hiện nay đã xuất viện,và đang dưỡng bệnh ở nhà, cuối tuần nầy tôi sẽ ghé thăm. Tôi đang dự trù sẽ tổ chức một tiệc mừng vào ngày Lễ Tạ Ơn tới đây Lâu nay, từ sau những biến cố dồn dập trong gia đình, có quá nhiều thân thuộc cùng bạn bè đã hết lòng giúp đỡ chúng tôi, bây giờ đến lúc chúng tôi phải vượt qua những khó khăn để bước tới, tôi muốn cảm ơn mọi người , nhân tiện mời bà đến chung vui và chia sẻ cùng chúng tôi.

– Vâng, bà nghĩ rất đúng. Tôi cầu chúc cho bà trọn vui,

– Cảm ơn bà

Khi tôi kể lại cho bạn nghe trong mẩu chuyện hàng ngày cuả chúng tôi, niềm vui như vết dầu loang… Kèm theo tiếng cười qua làn sóng điện từ. Tôi cảm nhận được bên trong tiếng cười cuả bạn có trăm nghìn ước muốn không cần phải nói ra lời

Đây là câu trả lời cuả tôi:

– Vâng, nếu Tôi có phép mầu biến hoá, tôi sẽ cắt bỏ hết trái tim phản bội cuả con người thay vào bằng trái tim vị tha chân thành…

 

Vũ Thị Thiên Thư

Khinh người

Caí Tôi đáng ghét
Bạn tôi, chuyện hàng ngày

Khinh Người

– Chị đúng là khinh người
– Thật sao ? Điều gì làm cho em nghĩ là chị khinh người ?
– Thì chị Thức nói vậy mà
– Hình như chị và chị Thức không thường nói chuyện với nhau, sao chị ấy biết là chị khinh người ?
– Thì chính vì chị không nói chuyện với chị ấy nên mới bảo là chị khinh người
– Chị xin lỗi, nếu chị ấy hiểu hành động im lặng cuả chị là khinh người thì đành vậy, thật tâm chị, không khinh ai, có gì hơn ai mà dám khinh người khác, trong cuộc sống phù du nầy, vạn vật, sắc không, chị thấy mình không thích hợp thì ít giao du thôi …
– Nhưng chị không thể tránh hết mọi người.
– Chị có tránh ai bao giờ đâu, chị vẫn tham dự các cuộc họp mặt, vẫn thăm hỏi từng người.
– Em hỏi thật, chị có bao giờ ngồi chuyện trò với mọi người không ? Chỉ nói chuyện vu vơ ấy mà
– Có phải em muốn hỏi chị chuyện xã giao hay chuyện ngồi lê đôi mách ? Em biết chị chúa ghét thói đó, nhất là chuyện gây ra lời qua tiếng lại đôi chối, chuyện thiên hạ không dính dáng, chuyện nhà mình chưa lo xong thì có thời gian đâu mà lo chuyện bên ngoài vậy em ?
– Chị có bao giờ nói chuyện với các chị Hoa, với Mỹ, với Nga, với Nương …
– Chị hiểu ý em, nhưng tất cả quí vị đó đều có chung đề tài, chị không có điều gì bàn cãi, nên ít khi ngồi chung góp tiếng, chị vẫn lắng nghe, vì chị chưa học thuộc bài học Đui Điếc Câm nên không thể gác ngoài tai mọi chuyện thị phi, nhưng bài học im lặng là tốt nhất đó em a.
– Chính vì sự im lặng đó mà người ta cho là chị khinh người
– Nếu vậy thì chị đành chiụ thôi, chứ chị không thể thay đổi được, chị thật tình không thấy hứng thú khi bàn chuyện mua sắm kim cương, hay quần áo cuả người vẽ kiểu thời danh, hay phải trả lời những câu hỏi thẳng vào tình trạng tài chánh và công việc riêng tư. Chị đi làm một năm có bao nhiêu tiền thì cũng không liên quan với người khác. Hay là chị có sắm thêm dăm ba hạt kim cương thì cũng có ai trang sức ngoài chị ra ? Hoặc dã chị có mua chiếc xe đời nầy hay năm trước thì cũng không ai dùng. Tại sao phải so xem cái nhà cuả chị có bao nhiêu phân diện tích, hay trong nhà sắm sửa chưng bày những thứ gì ? Em à! những thứ nầy chỉ là vật chất, sống thì dùng, chết không mang theo được, nên chị không bận tâm .
– Chị làm cho người ta mất hết hứng thú để khoe khoang, Giời ạ ! Nói chuyện với chị chán ngấy.
– Ừ thì chị đã bị bạn bè khi xưa gọi là “ gàn bát sách “ mà, chị không chối, chị có nhiều tật xấu lắm , không phải một chuyện nầy thôi , chị sẽ kể cho mà nghe khi nào hết chán nha .

Vũ Thị Thiên Thư

Chiều Lại Khê

Chiều Lại Khê

Gót son nhỏ bụi đường đất đỏ
Rừng cao su lá nhớ muôn chiều
Bóng đơn ngã xuống hắt hiu
Đếm bao nhiêu lá bấy nhiêu nổi niềm

Nghiêng bóng trúc lã lơi nắng tím
Chiều ba mươi nắng quyện trời xa
Dặm ngàn ai nhớ chăng ta
Mảnh trăng từ thuở tuyết hoa đôi đường

Cầu Đồng Sổ dốc dài chuyển hướng
Chợ cuối năm lóang thóang đi tìm
Chút thời tuổi nhỏ thần tiên
Nổi xao xuyến đợi chờ niềm hân hoan

Mảnh ruộng nghèo Lại Khê ly tán
Cổ trâu già chập choạng chân đi
Phương tây bóng núi xanh rì
Lỡ câu thề cũ đền nghì trúc mai

Vũ Thị Thiên Thư

Hát nói

Vũ Thị Thiên Thư

Hát Nói

Có người bạn nhắc laị thơ Nôm , Việt nam, bên cạnh Lục Bát và Song Thất Lục bát, Hát Nói không thể vắng mặt …
Xin phép ghi laị vài nét đaị cương và chờ các bạn bổ túc cho
VTTT

HÁT NÓI

** Hát nói : là thể thơ giàu nhạc điệu, có thể dùng để hát lên, biến thể của Lục bát và Song thất lục bát, thuần tuý Việt Nam . Luật Hát nói uyển chuyển chữ trong câu dài ngắn, số khổ [ đoạn ] cũng rất du di… Một bài hát nói đủ khổ gồm 11 câu chia làm 3 khổ [đoạn ]

1 Khổ đầu :
Câu 1,2 còn gọi là Lá đầu , câu 3,4 gọi là Xuyên thưa , khố nầy luật bằng trắc và gieo vần gần như Song thất lục bát
tt bb tT
bb tT bB
bb tt bB
tt bb tT
** chữ In là Yêu vận và Cước vận

2 Khổ giữa :
Câu 5,6 thường dùng thơ thất ngôn hay ngũ ngôn [ không nhất thiết, có thể dùng nguyên câu thơ cổ ], câu 7,8 gọi là Xuyên mau, luật bằng trắc trong khổ nầy 2 câu thơ thì theo luật thơ, còn 2 câu xuyên mau thì dùng cước vận
bb tt bB
tt bb tT

3 Khổ cuối:
Câu 9 : dồn ; câu 10 : xếp ; câu 11: keo , Luật bằng trắc gieo như khổ đầu , nhưng câu keo bao giờ cũng chỉ có 6 chữ thôi .
Bài Hát Nói thiếu khổ thì thường chỉ có 7 câu , bỏ hẳn khổ giữa
Bài Hát Nói dôi khổ thì gồm nhiều khổ giữa chen vào , nhưng khổ đầu và khổ xếp luôn giữ đúng vị trí

Mưỡu : Gồm Mưỡu đầu và Mưỡu hậu. Mưỡu đầu : Là những câu thơ Lục bát xếp đầu bài thơ , có thể dùng 2 câu Lục bát gọi là Mưỡu đơn , hay 4 câu gọi là Mưỡu kép
Mưỡu hậu : Là 2 câu Lục bát , chen giữa hai câu xếp và câu keo, thì phải buông vần . Ðôi khi dùng vào cuối bài thơ ]

TT chỉ tóm tắt lại gợi nhớ cho các bạn thôi , không biết có nên nhắc người Hà Thành văn vật dùng thể thơ nầy như một thú tiêu khiển trong một thôn xóm đặc biệt , còn gọi là Hát Cô Ðầu , Hát Ả đào …
** Có thể goị Hát Nói là Từ Khúc cuả Việt nam chăng ??

Bài 1 : Hát Nói đủ khổ

Cảm Khái

Gió yêu ái sắc hương hàm tiếu
Bên thềm hoa [ vầng ] trăng chiếu khiêm cung
Tiên thiên hoà nhạc khúc vô cùng
Trần thế trổi tương phùng khinh động

Cố hương tạc dạ triền thanh mộng
Nguyệt mãn Tương giang tử mãn thuyền **
Mơ anh hùng mòn mõi thuyền quyên
Nợ non nước tình riêng canh cánh

Nâng ngọn bút điểm tô thần thánh
Xếp chinh y nhẹ gánh giang hồ
Thênh thang bầu rượu túi thơ

Vũ Thị Thiên Thư

**
đêm qua, quê cũ triền miên mộng
trăng ngập sông Tương, rượu ngất thuyền

Baì 2 :Hát Nói với Mưỡu tiền [ đơn ] và Mưỡu hậu .
Bài nầy dùng ý trong một từ khúc cuả Lý Bạch và hai câu trong một bài Thơ tứ tuyệt cuả Bạch Cư Dị tiên sinh

Khúc hát Minh Phi

Mưỡu [ Tiền ]

Cung thương nhỏ máu Tỳ bà
Mảnh tình riêng gởi nghìn xa nhớ người

Hát

Chân mỗi bước vắn dài lệ đổ
Một lần đi biết thuở nao về
Trời Bắc phương một dẫy lê thê
Trông cánh nhạn bốn bề cô lữ

Hán Sứ khước hồi bằng ký ngữ
Hoàng kim hà nhật thục nga mi *
Vọng Nam phương dạ thiếp hồi qui
Trông gió bắc lòng Quân hữu ý ??

Tuyết trắng mênh mang khúc thành lệ kỷ
Hồ cầm mãi vọng chung khúc từ ly

Mưỡu [ Hậu ]

Sống không vàng, hoạ Minh Phi
Thác lưu danh sử xanh rì cỏ hoang

Bạc vàng nào đổi hồng nhan

Vũ Thị Thiên Thư

*
Sứ về xin nhắn đôi lời
Bạc vàng đổi lại mặt người bao lâu ??

Bài 3 : Ðây là baì Hát Nói Dôi khổ, mưỡu tiền và mưỡu hậu

Cuộc trăm năm

Mưỡu tiền

Mượt mà lụa trải đường mơ
Bâng khuâng sương đọng đợi chờ nắng mai
Ấp yêu vàng nụ hoa khai
Êm êm nhạc trổi miệt mài gió đông

Hát

Khoe lá biếc mầm xuân lay động
Trải tơ vàng lồng lộng bóng trăng
Ðường hương thơm mời gọi ngọn tiểu phong
Chắp đôi cánh giữa hồng trần du mục

Bạch đầu sở kế duy y thực
Hà đắc cuồng ca tự thiếu niên [1]
Nợ áo cơm chi cho nặng gánh ưu phiền
Trăng cùng gió cõi an nhiên tự tại

Cổ tự thu mai hoàng diệp lý
Tiên triều tăng lão bạch vân trung [2]
Áo phù vân chân hài cỏ đặm trường
Mây nước bạc xanh bóng tùng thâm ý

Tịch mịch u trai lý
Chung tiêu thính vũ thanh [3]
Cuộc bể dâu như giọt nước xuyên mành
cơn phù thế trăm năm trong chớp mắt

Thư Kiếm vô thành sinh kế xác
Xuân thu đại tự bạch đầu tân [4]
Vọng cố hương đoài đoạn đã bao lần
Mơ bốn bể nợ tang bồng chưa thoả chí

Phong minh kiếm quay đầu về núi
Gội sương trăng mây bạc làm vui

Mưỡu hậu

Chờ cho chung cuộc mệnh trời
làm thông xanh đứng giữa trời tuyết bay

Xuân thu trăng khuyết lại đầy

Vũ Thị Thiên Thư

[1] Nguyễn Du : Dạ toạ
Áo cơm quanh quẩn bạc đầu
Nghêu ngao nào thuở xanh màu thiếu niên
[2] Nguyễn Du : Vọng Thiên Thai Tự
Lá vàng chùa cũ lao xao
Triều xưa tăng lão mây vào tầng không
[3] Nguyễn Trãi : Thính vũ
Trai phòng lặng lẽ tối tăm
Suốt đêm nghe tiếng mưa âm thanh đều
[4 ] Nguyễn Du : Tự thán
Dỡ dang thư kiếm cơ cùng
Tóc tơ trắng bạc bao xuân thu rồi

Em sẽ là

Em sẽ là

Em sẽ là giọt nắng sớm mai
Mang yêu thương báo hiệu rạng ngày
Em sẽ là hương đêm dịu mát
Vuốt ve từng giấc mộng liêu trai

Em sẽ là dòng sông êm ái
Chở tình anh mài miệt biển khơi
Em sẽ là non xanh vời vợi
Mòn dấu chân anh mộng rã rời

Em sẽ là khúc nhạc chơi vơi
Anh trầm luân chờ ơn cứu rỗi
Em sẽ là Bắc đẩu cuối trời
Anh con tàu lạc dấu nghìn khơi

Em sẽ là vương vấn sợi tơ
Trói chân anh lỡ bước giang hồ
Em sẽ là cánh diều tuổi nhỏ
Chở tình ta bát ngát trời thơ

Vũ Thị Thiên Thư