Caí Tôi đáng ghét
Bạn tôi, chuyện hàng ngày
Khinh Người
– Chị đúng là khinh người
– Thật sao ? Điều gì làm cho em nghĩ là chị khinh người ?
– Thì chị Thức nói vậy mà
– Hình như chị và chị Thức không thường nói chuyện với nhau, sao chị ấy biết là chị khinh người ?
– Thì chính vì chị không nói chuyện với chị ấy nên mới bảo là chị khinh người
– Chị xin lỗi, nếu chị ấy hiểu hành động im lặng cuả chị là khinh người thì đành vậy, thật tâm chị, không khinh ai, có gì hơn ai mà dám khinh người khác, trong cuộc sống phù du nầy, vạn vật, sắc không, chị thấy mình không thích hợp thì ít giao du thôi …
– Nhưng chị không thể tránh hết mọi người.
– Chị có tránh ai bao giờ đâu, chị vẫn tham dự các cuộc họp mặt, vẫn thăm hỏi từng người.
– Em hỏi thật, chị có bao giờ ngồi chuyện trò với mọi người không ? Chỉ nói chuyện vu vơ ấy mà
– Có phải em muốn hỏi chị chuyện xã giao hay chuyện ngồi lê đôi mách ? Em biết chị chúa ghét thói đó, nhất là chuyện gây ra lời qua tiếng lại đôi chối, chuyện thiên hạ không dính dáng, chuyện nhà mình chưa lo xong thì có thời gian đâu mà lo chuyện bên ngoài vậy em ?
– Chị có bao giờ nói chuyện với các chị Hoa, với Mỹ, với Nga, với Nương …
– Chị hiểu ý em, nhưng tất cả quí vị đó đều có chung đề tài, chị không có điều gì bàn cãi, nên ít khi ngồi chung góp tiếng, chị vẫn lắng nghe, vì chị chưa học thuộc bài học Đui Điếc Câm nên không thể gác ngoài tai mọi chuyện thị phi, nhưng bài học im lặng là tốt nhất đó em a.
– Chính vì sự im lặng đó mà người ta cho là chị khinh người
– Nếu vậy thì chị đành chiụ thôi, chứ chị không thể thay đổi được, chị thật tình không thấy hứng thú khi bàn chuyện mua sắm kim cương, hay quần áo cuả người vẽ kiểu thời danh, hay phải trả lời những câu hỏi thẳng vào tình trạng tài chánh và công việc riêng tư. Chị đi làm một năm có bao nhiêu tiền thì cũng không liên quan với người khác. Hay là chị có sắm thêm dăm ba hạt kim cương thì cũng có ai trang sức ngoài chị ra ? Hoặc dã chị có mua chiếc xe đời nầy hay năm trước thì cũng không ai dùng. Tại sao phải so xem cái nhà cuả chị có bao nhiêu phân diện tích, hay trong nhà sắm sửa chưng bày những thứ gì ? Em à! những thứ nầy chỉ là vật chất, sống thì dùng, chết không mang theo được, nên chị không bận tâm .
– Chị làm cho người ta mất hết hứng thú để khoe khoang, Giời ạ ! Nói chuyện với chị chán ngấy.
– Ừ thì chị đã bị bạn bè khi xưa gọi là “ gàn bát sách “ mà, chị không chối, chị có nhiều tật xấu lắm , không phải một chuyện nầy thôi , chị sẽ kể cho mà nghe khi nào hết chán nha .
Vũ Thị Thiên Thư