Fresno Con đường hoa nở

duonghoa

 

 

Fresno Con đường hoa nở

[ Tuần Báo ]  Viet Tide

 

Tôi mang dòng máu phiêu lưu và yêu thiên nhiên, hoa lá cỏ cây từ thân sinh, còn thêm cái may mắn có người bạn đường cũng cùng chung ý thích. Ngày mới quen nhau, nhìn cuốn sách gối đầu giường, nhà tôi hỏi ngoài đọc sách còn có thứ gì em yêu thích ? Tôi mĩm cười “Đi cho thấy đất trời bao la”

Như chim chắp cánh, như lời hứa với nhau khi thành hôn, sau khi các con đã trưởng thành, bầy chim non đã rời tổ để bay vào bầu trời bao la, chúng tôi làm cánh nhạn theo nhau tìm về vùng trời ấm áp.

Ngày vừa rạng, mang hai chiếc xe đạp cột lên chiếc vận tải nhỏ ( Ford Ranger ) trực chỉ phía nam Golden State Hightway 99 về hướng Fresno . Từ thung lung lá rơi nơi chúng tôi xuất phát sẽ mất gần hai giờ lái xe, một nửa đoạn đường nầy trước đây chúng tôi đã xuôi nam ngày đưa con bé út đi thăm Hải học viện ờ thành phố biển Monteray.

Fresno county nằm trong Central Valley, phía Bắc thành phố Bakerfield và nam thủ phủ Saccramento , là thành phố lớn thứ năm cuả tiểu bang California. Fresno trước đây do người Tây Ban Nha tìm thấy từ 1846 sau cuộc chiến tranh Mexico thì vùng đất nầy thuộc về Hoa kỳ . Fresno từ tiếng Spanish có nghĩa là Ash là tên cuả một loại cây mọc trong vùng đất nầy dọc theo dòng sông San Joaquin

Tháng hai, bắt đầu từ những nụ hoa Hạnh nhân lấm tấm trên cành, Mùa đông ngắn ngủi qua nhanh như giấc ngủ trưa cuả ngày tháng, cây cỏ trở mình, những đốm hoa Poppy màu cam điểm thêm những nét chấm trên bức tranh tuyệt mỹ. Đầu tháng ba, những nụ hoa Đào điểm màu hồng trên những cành khô, như đôi má hây hây cuả cô thiếu nữ cười vui trong nắng mới.

Bỏ lại sau lưng thành phố Modesto, dọc theo Golden State hightway về hướng nam, từng cánh rừng hoa nối tiếp nhau, tựa lưng rặng Sierra hùng vĩ. Con đường dài 93 dặm Anh lái xe mất hơn một giờ ba mươi phút. Qua những thành phố nhỏ, Turlock, Atwater Merced…Tấm bảng quảng cáo lớn bên vệ đường đập vào mắt tôi Viện Bảo tàng phi cơ cuả thành phố Atwater, tôi đoán là sẽ nằm trong cái danh sách “ Những nơi phải thăm viếng trước khi nhắm mắt “ cuả nhà tôi. Cái danh sách dài thậm thượt đó chưa biết bao giờ mới chấm dứt, có chăng là đến kiếp lai sinh.

Madera cách Fresno mười dặm , là thành phố nhỏ đầu tiên chúng tôi dừng chân lại, theo các chi tiết chỉ dẫn, nhà tôi đi tìm khu vườn Nhật Bản Shin zen Friendship Garden, đây là một trong các điểm mà chúng tôi muốn viếng, và lý do tại sao chúng tôi chọn ngày Chuá Nhật để đi vì đó là ngày vườn mở cưả cho khách du. Lệ phí là ba đồng một người, khu vườn xinh xắn với các lối đi quanh co, có cầu đá, suối nước theo mô hình Nhật Bản , bầy cá Koi đang tung tăng lội dước chân cầu, bên kia là khu vực nuôi chim Khồng Tước [ Công ], anh chàng đầu đàn to lớn bệ vệ , lông đuôi sặc sở dài hơn ba lần chiếu dài cuả thân mình, đang thư thả dạo chơi. Nghiêng mình bên hồ nước nhỏ hoa mộc lan trắng noản nà . Vì không có thời gian nhiều nên không dừng lại lâu hơn.

Thành phố Fowler kế tiếp là trạm đầu tiên chúng tôi chọn để bắt đầu cho con đường hoa nở. Nơi đây du khách có thể ăn thử trước khi mua các loại nho khô, hạt, trái cây đang mùa. Ngoài ra còn có thể đặt tặng phẩm gói hàng từ các nhà sản xuất. Kế tiếp là thành phố Selma còn gọi là Thủ đô cuả nho khô trên thế giới [ Raisin Capitol of the World ]

Gạch nối giữa các thành phố là từng khu rừng hoa ngút ngàn .Mỗi loại hoa cho trái cây màu sắc khác nhau, từng khu vưòn nối tiếp nhau họp lại thành bức tranh sắc màu tuyệt mỹ

Hoa Hạnh nhân màu trắng, thường trồng nhiều giống chung một khu vực để thụ phấn hoa nhờ các loài ong mật, Thường thì hoa kết trái và gặt hái theo phương pháp kỷ nghệ từ tháng tám đến tháng mười.

Hoa mận [ Plum ] màu trắng, có hơn 200 giống, phải trồng ít nhất là hai giống chung một vườn mới có thể thụ phấn và cho trái, mùa hái từ tháng năm đến tháng chín.

Hoa mơ [ Apricot ] màu hồng, có khoảng 12 giống , trồng theo lối kỷ nghệ , mùa hái trái từ hai đến ba tuần cuối tháng năm.

Hoa Đào [ Peach, Nectarine ] từ màu hồng sang đỏ thắm có hơn trăm giống nở cùng lúc. Muà trái chin bắt đầu từ giữa tháng năm cho đến tháng mười.

Hoa Táo [ Apple ] màu trắng, có khoảng 6 giống, thường trồng theo lối kỷ nghệ và muà hái trái từ tháng tám đấn tháng mười một

Hoa Cam, bưởi , chanh không thể thiếu được trong các khu vườn lớn qui mô cho đến từng tư gia cuả quận lỵ, màu trắng nuốt lẫn vào màu lá xanh, hương thơm ngào ngạt.

Fresno nổi tiếng với nông nghiệp không chỉ riêng ở California, các thứ cây trái sản xuất khắp thế giới do khí hậu cùng kỷ thuật trồng tiả rất hiện đại, Từ các hàng cây thẳng tắp, đều đặn cành lá đan nhau cho đến những loại ong mật được dưỡng nuôi để thụ phấn hay để lấy mật ong cung cấp cho giới tiêu thụ.

Con đường hoa mùa xuân nầy, ngoài vẻ đẹp thiên nhiên kỳ diệu còn phục vụ tối đa cho đời sống hàng ngày cuả nhân loại.

Đoạn cuối cuả con đường trước khi rời Fresno, chúng tôi còn một điểm ghé lại nữa đó là Nông Trại Simonian, một bất ngờ thích thú, vào sân đâụ xe, bên dưới cái chong chóng gió kiểu Hoà lan là một loạt máy cày loại cổ, nhìn vào các năm sản xuất, có chiếc tuổi chào đời đã gần trăm năm, Cạnh đó còn có những chiếc xe bánh gỗ sử dụng từ thời nội chiến.

Tạm biệt Fresno.

 

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

Ảnh đính kèm : Vũ Thị Thên Thư

1 Nội chiến Wagon

2 Dựa lưng rặng nuí Sierra

3 Hạnh nhân ngút ngàn

4 Bát ngát trời hồng

5 Mộc lan [ water lily magnolia ]

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hỏi lại ngày xưa

Hỏi lại ngày xưa

 

Chiêm bao áo lụa mây trời

Ô mai ngày nọ bên đời chắt chiu

Sợi tình  theo gió phiêu diêu

Trói giang hồ giữa tịch liêu bốn bề

 

Gọi tình đắm giữa cơn mê

Tìm vầng trăng cũ hỏi lời thề xưa

Cuối trời lặng lẽ sao thưa

Soi gương tìm bóng mấy mùa lá bay

 

Vũ Thị Thiên Thư

Viễn vọng

 

Bâng khuâng dõi mắt chân trời

Mối tơ vương mối bồi hồi nhớ ai

Long lanh trăng bạc u hòai

Mảnh tình riêng thiếp vì ai đoạn đoài

 

Bên hiên trăng tỏ mượn lời

Gấm hoa thiếp dệt lòng phơi chung tình

Bạt ngàn chiếc bóng âm thinh

Say men hồ hãi đắm mình non mây

 

Dấn thân phù thế trao tay

Từ khi Minh Kiếm rạng ngày bước chân

Tàn đêm hỏi gió bao lần

Bên song tỉnh giấc mây Tần trông xa

 

Mịt mờ nhân ảnh tuyết pha

Sáng ngời ánh thép mưa hoa muôn trùng

Xin cho trong giấc vô cùng

Hóa thân làm kiếp Thư Hùng theo chân

 

Hạt sương bám tóc phong trần

Đắm say thiếp dệt phù vân cho người

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

 

 

 

Bác Ba Sắc

Bác Ba Sắc

Chưa vào tận cổng, chưa kịp báo tên Sắc gọi to vào trong đồn lính
– Paul, có gì giải khát không ? Moa vượt sông cái, nắng chang chang, khát lắm rồi
– “ Oh! Bon Jour …” Vào đây, gió nào đưa Toa qua đây ?
– Gió độc. Moa phải đi ngay về, cho moa uống gì đi chứ, giải khát trước rồi nói chuyện sau.
– Có ngay, Moa còn chai Couvoisier nầy mới, chưa khui, để dành bấy lâu.
– VSOP , Toa sang thế
– Quà tặng, chờ khách quí,
– Mời
Nâng hai cái ly nhỏ, chạm thành ly vào nhau, màu rượu hổ phách lóng lánh, câu chúc vừa xong, hai người ngồi đối diện, bên cái bàn làm việc bề bộn giấy má. Sắc nhồi thuốc lá vào ống vố, rít một hơi, nhả khói lên trần rồi thong thả quay sang hỏi Paul
– Nghe nói Toa đang giữ một người đàn bà ?
– Trời, tin tức đâu mà nhanh vậy ? Nhưng không phải như Toa nghĩ, đừng có méo mó nha, Moa đang điên đầu với bà ta đây
– Moa không lạ gì , bà ấy là …
Paul giơ tay lên chặn lại, ngắt lời Sắc
– Ý moa muốn nói là, dù đàn bà nhưng không phải như toa nghĩ. Bà nầy không biết mắc phải bệnh gì, suốt ngày hôm nay, bà hành mấy tên lính khờ người, thường khi dễ gì sai bảo bọn chúng, vậy mà bà bắt chúng dọn dẹp, lau chùi, Toa nhìn sân cỏ ngoài kia, sạch bóng rồi, phía sau trại lính giống như gian hàng bán giường chiếu, chưa kể mền khăn phơi dài trên hàng rào, Trời đất ! Moa thật không biết tại sao chúng nghe lời bà răng rắc. Giữ lại thì không biết giam giữ chổ nào , thả Bà ta ra thì cũng không biết ăn nói làm sao.
– Thế Toa có biết Bà là ai không ?
Ném xấp giấy trước mặt Sắc, Paul trả lời
– Biên bản nè, Toa xem đi tên họ …
– Moa không cần phải coi giây tờ gì hết đâu, mà toa thật không biết bà là ai sao ?
– Đã bảo Bà khai tên họ rõ ràng rồi , không chiụ đọc …
– Ông bạn ơi! Bà là Mẹ nuôi cuả Moa, kể chuyện cho bạn nghe hoài đó mà, Thím thì đúng hơn , nhưng Thím nuôi moa từ tấm bé, lúc cha mẹ mất, không có Thím thì moa làm gì có ngày nay, bạn bắt nhầm bà cụ vào đây , cho nên moa phải về nhanh như vậy.
– Trời đất, thật vậy sao ? Xin lỗi, moa sai chúng mời Maman lên ngay, chết rồi, sao nãy giờ toa không nói gì hết vậy.
– Nói gì, có kịp nói được chút nào đâu, nầy bạn , bà là Bà Hương Cả trong làng đó, bọn lính biết Bà nên mới chịu nghe lời răng rắc như vậy, có gia đình nào mà không từng được bà giúp đỡ đâu, thuở vải vóc khan hiếm, bà xuất tiền ra mua cả gian hàng vải giúp người nghèo, vì trong làng có người không còn quần áo, phải mặc bằng bố tời đó, ai đến xin thì bà phát cho hai thước về may, cả bên Thuận Hưng còn kéo về. Còn cái bọn lính dịch ? À! Chúng nó từng ăn cơm trong nhà bà, từng ngửa tay nhận phát chuẩn gạo thóc ..chúng lạ gì bà.
– Sao không ai nói gì với moa hết ? Mau bảo chúng mời …
– Moa phải thân hành xuống mời bà lên, Bà biết Moa về rồi đó, bằng không bà chờ lâu lại mắng cả Toa.
Hai người bạn theo chân nhau vào phòng làm việc, Bà Hương đang cầm cái quạt mo phe phẩy, Sắc vội vàng cúi đầu thưa:
– Thưa Má, con mới về.
– Ừ, sao về chậm vậy ? Ngược nước hay không đủ bạn chèo? Uống mấy ly rồi ? Chưa ngã bóng mà mặt mày đã đỏ gay rồi con.
Paul bước tới , cuí chào Bà
– “ Măng “ Con xin lỗi, vì không biết nhau, nên sự thể mới …
– Ối, không cần đâu, thôi ở đó mà lo xin lỗi xin phải gì, ông có muốn phạt vạ bao nhiêu thì nói phứt ra cho xong đi.
– Oh ! Không dám, thôi xí xoá hết, mời Măng lên trên uống nước rồi Sắc sẽ đưa Măng về, mọi chuyện coi như không hề sảy ra. Con xé biên bảng ngay lập tức.
– Cám ơn, thôi khỏi nước nôi gì hết, biểu bọn đàn bà kia từ nay có đi chợ thì cẩn thận, bạn hàng chợ không phải là thứ hiền lành, làm phách làm lối thì bị chúng nó đánh không ai dám can.
Quay sang Sắc, bà bảo
– Đưa má về bên nhà đi con, để bầy trẻ ở nhà lâu quá thật là nóng ruột, không ai kềm chế, tụi nó lại làm bậy mất công.
Bà che miệng ngáp dài
– Má đã nhịn trầu gần cả ngày nay, về nhai một miếng cho đã thèm.
Bà đứng dậy, choàng cái khăn lụa che mái tóc, đủng đỉnh bước ra cửa, nheo mắt vì ánh sáng buổi trưa, giương dù lên che nắng. Sắc vội vã đỡ cán dù, bước theo, nháy mắt với Paul, đang đứng khép một bên nhường đường.

Vũ Thị Thiên Thư
[ Còn tiếp ]

Mụ me Tây

MeTay

Do Hiền Vy diễn đọc

Mụ Me Tây

Giằng lấy cái rổ, trút con cá vào giỏ, ném tờ giấy bạc Đông Dương xuống mụ đỏng đảnh bước đi, đôi bàn tay đong đưa, mặc cho người đàn bà nhà quê chạy theo nằn nì:
– Bà cho cháu xin thêm tí tiền, nhà có giỗ, chỉ có con cá nầy bán ra để lấy tiền mua nhang đèn …
– Bà trả bấy nhiêu là tốt rồi, xéo đi cho khuất mắt bà.
Người đàn bà nhà quê cúi xuống nhìn tờ giấy bạc trong tay, bây nhiêu đây chưa mua đủ đèn nhang, thì còn nói gì đến rau quả ?? Nuớc mắt chợt lưng tròng, chị ta ngồi bệt xuống, kéo lấy ống quần lên chùi ngang mắt.
Cô gái trẻ dừng chân lại, nhẹ nhàng hỏi:
– Chuyện gì thế, tại sao chị ngồi khóc giữa chợ ?
– Dạ bà ấy cướp của con, con cá lớn như cái chình, vậy mà trả có bấy nhiêu thôi Cô Hai à.
Quắc mắt nhìn theo dáng điệu kênh kiệu của mụ Me Tây, Cô Hai bước nhanh theo, chắn ngang đường, nhìn thẳng vào mụ ta, cô Hai trầm gịong:
– Chị kia có trả thêm tiền cho người ta không ? Con cá đó giá ít nhất cũng ba lần tiền, định ăn cướp của dân nghèo giữa ban ngày à ?
Ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ nhắn đang đứng chắn lối, con nhỏ nầy lớn gan thật, chưa biết bà là ai sao , giỡn mặt sao. Bà ta cao giọng
– Bà trả bấy nhiêu đó thôi, con nào giỏi thì làm gì bà ?
– Không trả đúng giá tiền thì phải trả cá lại, có thế thôi.
Thò bàn tay mềm mại, những ngón tay dài thon thả, làn da mịn màng, nhưng khi nắm lấy cổ tay của mụ me Tây, xiết cứng như gọng kềm, đau quá, mụ buông rơi cái giỏ. Cô Hai lẳng lặng trút con cá, ném cái giỏ xuống đất rồi đi thẳng, không buồn ngó lại. Mụ Me Tây bất ngờ, chưa kịp hoàn hốn, vội chay theo níu vạt áo cô ta lại:
– Con cá nấy của bà mua rồi, đố con nào dám lấy lại.
– Tôi lấy đây, Bà không buông áo tôi ra, đừng trách sao tôi nặng tay.
Nói vừa dứt tiếng, Cô Hai gạt tay mụ ra, mang con cá laị trả cho chị nhà quê, diụ giọng :
– Con cá nầy tôi mua lại cuả chị, tiền đây, chị đi mua nhang đèn mà về lo cúng giỗ. Đi đi.
Chị nhà quê mừng rối rít, chắp tay xá Cô Hai rồi tất tả cắp rổ đi.

Ti nhìn chị Trân đang gọt trái cam trên tay, từng vòng xoay đều đặn, vỏ cam biến thành một sợi dây dài xoắn ốc, bàn tay chị cầm con dao nhỏ, trông nhẹ nhàng quá. Ba thường bảo chị giống hệt Cô Hai. Đúng vậy, Chị Trân khi mới sinh, cô Hai bồng chị ra cho Nội nhìn, Ông chỉ lặng lẽ bảo mang vào cho Bà Nội. Ông muốn cháu trai để nối dòng dõi. Nhưng cô Cháu Nội đầu tiên nầy là người theo Ông khắp nơi, từ lúc còn thơ, Ông cưng chiều rất mực, mặc dù vẫn kém anh “Tư Cao“, người chính là cháu đích tôn của Ông, Ba nói Ông theo người xưa, không thể thoát ra khỏi cai vòng “Trọng Nam Khinh Nữ“, nhưng chớ có dại, tưởng Ông không cưng cô cháu Nội mà lầm. Ông chẳng từng lặn lội tìm mua con chó Kiki, là giống chó săn của Đức, mang về làm hộ vệ cho cô cháu cưng. Lại còn cõng con bé bao nhiêu lần vượt qua sông rạch …chỉ vì cô tiểu thư gớm bùn, không chịu bước xuống. Cho dù thức khuya đến mức nào, cũng dẫn cháu đi xem tế Thần, chỉ vì cô cháu Nội cưng tò mò muốn tìm hiếu thêm phong tục. Có thứ gì Cô muốn mà Ông không tìm cho đâu, ngay cả chuyện muốn xem cái Sắc Thần chứa trong hộp sơn son thếp vàng đặt trên khánh thờ, cô cũng lén vào nhìn trộm.

– Chị Trân nè, vậy Mụ Me Tây để yên cho Cô Hai sao ?
– Ti, em từ từ chứ, sao lại yên được cưng ??

Vũ Thị Thiên Thư
[ Còn tiếp ]

 

Bà Nội ngồi tù

Bà Nội ngồi tù

Bà Hương vừa bước tới đầu chợ, mấy người đàn bà nhà quê đang bu quanh đám đông, vội vã rẻ ra nhường chổ cho bà bước vào. Nhìn hai cô con gái đứng trước mắt thách thức anh Tây không hề sợ hãi, Bà bảo :
– Hai đứa chưa chiụ về , còn chờ gì ? Mau gọi bầy trẻ lấy ghe sang sông đón Anh Ba chúng bây về lo việc nhà , lẹ lên cho kịp con nước.
Bà quay sang nói với anh lính đang tần ngần
– Nhà ngươi đi trước đi, ta không chạy trốn chổ nào đâu mà lo.

Mấy người dân đang làm tạp dịch chung quanh đồn ngạc nhiên nhìn Ông Tây và đám lính dẫn theo người đàn bà nhỏ nhắn, áo dài the, khăn luạ trắng, bà ta che dù đủng đỉnh đi không có vẻ gì hấp tấp, sợ hãi. Vừa thấy mặt bà, ông lục lộ vội chắp tay chào:
– Dạ con chào bà Hương
– Ừ, chú Hai lo làm xâu dịch đi, để mặc tôi.
Theo chân mấy anh lính, quanh co qua các chướng ngại vật trước cổng, bước vào trong bót lính canh, vượt qua hàng rào kẽm gai , những lá chắn bằng khung cây tạp, đóng thành hình chữ A , từng khối tam giác giăng dây kẽm gai , dựng theo chữ chi, phiá sau đó là công sở hay văn phòng làm việc. Bước hẳn vào phòng, bà thong thả xếp dù lại, đưa mắt nhìn một vòng chunh quanh, vói tay kéo chiếc ghế đẩu lại trước bàn viết, rút chiếc khăn tay ra phe phẫy buị bậm trên mặt ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt anh đội Tây chờ đợi.
– Bà tên là gì ?
– Tên trong căn cước là Phạm Thị Anh.
– Nghề nghịệp ?
– Làm ruộng , nội trợ.
– Bà có biết tội đánh lính Tây là đóng trăn, đi tù không ?
– Thế thì tội thả lính đánh đập đàn bà trẻ con thì xử ra sao thưa ngài ?
– Bà dám cật vấn quan ?
– Phụ Mẫu Chi Dân, tôi tưởng bổn phận cuả các quan lớn là lo cho dân như cha mẹ nên mới hỏi cho biết vậy mà.
– Bà lôi thôi quá, trả lời câu hỏi cuả tôi, chờ tôi hỏi mọi chuyện rồi sẽ phân xử sau.

Ti tròn mắt nhìn Chị Trân:
– Bà Nội dám hỏi vặn ngược lại ông quanTây sao ?
– Em à Bà Nội có sợ anh Tây nào đâu mà không dám ? dù rằng Bà rất nhỏ nhắn, đứng thua anh Tây cả cái đầu. Bà Nội cuả mình mồ côi Cha từ thuở bé, không được đi học, không biết đọc biết viết. Lúc kết hôn với Ông Nội, về làm dâu , làm vợ, ông mới biết bà mù chữ. Nhưng Bà rất chiụ khó, khi ông Nội mở trường khai lớp, Bà sang xin Thầy Giáo bài học về tự học. Vây mà Bà đọc đưoc, dần dà đọc cả truyện thơ , Truyện Kiều, truyện Lục Vân Tiên ,,, nhất là thuộc lòng cả quyển Sấm Giảng của Đức Thầy. Ngoài trí nhớ dai, Bà rất khéo léo trong công việc nột trợ, bánh trái, nấu ăn, Bà dạy các cô rất nghiêm, con gái trong nhà phải học đủ các thứ, từ may vá, thêu thùa, cho đến nấu ăn, bánh trái. Các Cô trong nhà mình nổi tiếng khéo léo đó em à. Mẹ còn giữ chiếc áo len Cô Hai móc cho chị lúc còn là em bé, aó theo kiểu cánh sen màu sắc hài hoà, thanh nhã lắm, lúc chị lớn lên, len cuả chiếc áo mục rã từng manh, chị tiếc vô cùng. À! chị kể đến đâu rồi em ?
– Ông Tây đang khẩu cung Bà Nội đó chị. Bà Nội có bị giam trong đồn lính thật không chị ?
– Thật chứ em, nhưng mà buồn cười lắm. Ông Tây không biết giam bà vào chổ nào, vì Bà không giống dân mà cũng chẳng ra quan, lại là phụ nữ, Ông mới đổi về đồn ít lâu thôi, chưa biết rõ tình hình trong làng, cũng chưa từng đi tuần tra, giao dịch với người dân, chỉ nghe lời mấy người đội xếp tâu cáo. Trong công sở vỏn vẹn có bàn ghế sơ sài để làm việc, đồn lính thì bên cạnh, nhưng khu chuồng cọp bên ngoài để nhốt bọn lính phạm tội, nhìn lại người đàn bà, khăn lụa áo the, phong thái an nhiên, nói năng chững chạc . Ông đành phải bảo bọn lính tạm giữ Bà trong phòng làm việc, đã thế Bà còn chê phòng ốc lôi thôi dơ bẩn , bảo lính đi múc nước, lấy giẻ lau, chổi chà , bà xăn tay áo dài, chỉ họ chùi bàn ghế, quét tước từ trong ra ngoài, mang khăn chiếu treo lên hàng rào phơi nắng, mà cũng lạ, bọn lính thường ngày chúng lì lợm, hầm hừ, nạnh hẹ, cải nhau chí choé, vậy mà lại răm rắp tuân lịnh người đàn bà nhỏ nhắn nầy …

Khi cô Hai về đến nhà, vội vã bảo người làm gọi bạn chèo lấy ghe tam bản nhỏ, hai người bạn, bốn tay chèo , một người đứng mũi , một người giữ lái, lập tức vượt sông Cái, sang bên Cù Lao đón anh Ba Sắc về ngay.
Khi người nhà vừa cập bến , báo tin Thím Hương đang bị Tây giam, không kịp chờ người theo hộ vệ , Ba Sắc nhảy xuống ghe hối bạn chèo thật nhanh về làng.

Vũ Thị Thiên Thư
[ Còn tiếp ]